Tiếng hô hấp bên kia đã trở nên ồ ồ, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại. Thanh âm lập tức truyền
đến, nhưng đã không còn chút mất hứng nào:
- Ông xác định?
- Thất thiếu, tôi xác định. Cái vòng tay kia giống hệt với hình ảnh mà ngài từng cho tôi xem!
Giọng nói của Chương Cổ Đổng chắc nịch:
- Quan trọng hơn, cái vòng tay kia đeo trên tay một người, hơn nữa không tháo ra được!
- Vòng tay ở trên tay ai?
Thất thiếu chậm rãi nói.
- Một học sinh cấp 3 tên là Đường Kim. Tôi cũng không quá rõ về hắn, nhưng Thất thiếu yên tâm, tôi sẽ
cẩn thận điều tra tất cả về hắn.
Giọng nói của Chương Cổ Đổng vẫn vô cùng cung kính.
- Không cần điều tra.
Thất thiếu trầm giọng nói:
- Trước khi tôi tới nơi, ông không được hành động bất cứ điều gì, tránh đánh rắn động cỏ!
- Vâng, Thất thiếu.
Chương Cổ Đổng cung kính đáp.
- Nhớ kỹ, chuyện này không được nói với ai. Ngoại trừ tôi và ông, không có kẻ thứ ba được biết!
Thất thiếu lại nói như ra lệnh.
- Vâng, Thất thiếu, tôi hiểu rồi!
- Tôi sẽ qua đó nhanh thôi.
Thất thiếu nói xong câu đó, liền cúp máy.
Khiêm cung trên mặt Chương Cổ Đổng dần biến mất, thay vào đó là một loại kích động và hưng phấn
khó mà khống chế được.
Phòng bếp của Đường Kim.
Đường Kim ngồi bên cạnh bàn, vẻ mặt hơi hoài nghi.
- Có gì không ổn sao?
Tống Oánh ôn nhu hỏi.
- Không biết, lão già Chương Cổ Đổng kia cho anh cảm giác không ổn.
Đường Kim lắc đầu:
- Tuy rằng lão vẫn giả vờ bình tĩnh, nhưng nhịp tim không quá bình thường. Nhưng anh nghĩ có thể là lão
sợ anh.
- Nếu không em lén tra hỏi lão một chút?
Tống Oánh nhẹ giọng đề nghị.
Đường Kim suy nghĩ một chút, rồi vẫn lắc đầu:
- Quên đi, nếu lão già này không biết lai lịch của vòng tay này, lén hỏi lão cũng vô dụng. Nhưng nếu lão
biết, vậy tạm thời anh cũng không muốn dùng thủ đoạn cưỡng chế.
Đối với Đường Kim, hiện giờ vòng tay này chính là con đường duy nhất để tìm cha mẹ. Nếu Chương Cổ
Đổng thực sự biết gì đó, vậy hắn tạm thời cũng không muốn làm chuyện này trở nên không cứu vãn
được.
- Nếu như lão biết cái vòng tay này thật, nhưng lại cố ý không nói, vậy có thể lão có mưu đồ khác.
Tống Oánh nhẹ nhàng nói:
- Nếu không, em cho mấy người theo dõi lão trước, xem có điều gì khác thường không.
- Cũng được, theo dõi trước một chút.
Đường Kim gật đầu, trước mắt thì đây là lựa chọn tốt nhất.
Tống Oánh nhanh chóng an bài xong xuôi. Đường Kim cũng rất mau không chú ý tới chuyện này nữa, bởi
Kiều An An đã gọi điện cho hắn.
Làm Đường Kim cao hứng chính là, Kiều An An lại hẹn hắn cùng ăn trưa.
- Thất tiên nữ quả nhiên đã nhung nhớ Đổng Vĩnh rồi. Hớ hớ, hẹn hò với thất tiên nữ thôi.
Đường Kim tự nói với mình, sau đó đi tới bệnh viện.
Mười một rưỡi, bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Sơn.
Kiều An An vừa ra khỏi cửa chính bệnh viện đã nghe được bên cạnh truyền tới một thanh âm:
- Y tá Kiều, ra ngoài ăn cơm sao?
- Đúng vậy, bác sĩ Lý, anh cũng muốn ra ngoài sao?
Kiều An An quay đầu lại nhìn thoáng qua, người chào hỏi nàng là một gã trẻ tuổi cao lớn, anh tuấn. Hắn
là đồng nghiệp của nàng, chẳng qua nàng là y tá, hắn là bác sĩ. Kiều An An cũng biết tên của hắn, Lý
Thiên Danh.
- Tôi cũng chuẩn bị đi ăn cơm trưa, nếu không thì cùng đi nhé?
Lý Thiên Danh kín đáo đưa ra lời mời. Chẳng qua ánh mắt nhìn Kiều An An lại không khống chế được
hiện lên du͙© vọиɠ.
Kiều An An đã trút bỏ đồng phục y tá, lần này nàng mặc một thân đồ đen. Quần bò đen, áo khoác mỏng
màu đen, một đôi giày da nhỏ màu đen nốt. Một thân trang phục màu lạnh này, phối hợp với nụ cười
nhàn nhạt của nàng, làm khí chất càng thêm xuất chúng. Mà nhìn cặp chân ngọc thon dài kia, trong lòng
Lý Thiên Danh không nén được tà hỏa.
- Ngại quá, bác sĩ Lý, tôi đã hẹn với bạn trước rồi.
Kiều An An hơi chau mày, trong mắt hiện lên một tia chán ghét.
Ở bệnh viện trung tâm, danh tiếng của Lý Thiên Danh thật ra cũng khá rạng ngời. Sinh viên tài cao tốt
nghiệp học viện y học đại học Nam Thiên, bác sĩ chủ trị trẻ tuổi nhất bệnh viện. Lại được khen là người
đẹp trai nhất bệnh viện trung tâm. Nói tóm lại, trong mắt nhiều người, Lý Thiên Danh không chỉ anh
tuấn, cao to, lại tuổi trẻ mà tiền đồ vô lượng, chính là tình nhân trong mộng của vô số cô gái chưa lập gia
đình.
Nhưng Kiều An An lại biết, Lý Thiên Danh còn có một danh hiệu, đó là sát thủ của y tá.
Lý Thiên Danh lớn lên đẹp trai, lại là bác sĩ, muốn theo đuổi y tá tất nhiên là dễ dàng. Mà mỗi một y tá bị
hắn cưa đổ, không tới một tuần sẽ bị bỏ rơi. Mà trong bệnh viện này, y tá bị hắn bỏ rơi ít nhất cũng tính
tới hai chữ số. Hiện giờ mỗi khi có y tá mới tới, đều sẽ bị y tá cũ cảnh cáo, đừng có dây dưa với Lý Thiên
Danh này. Có thể nói, trong quần thể y tá bệnh viện, Lý Thiên Danh đã là tiếng xấu lan xa.
Đáng tiếc, luôn có vài y tá tin rằng mình khác người khác. Mà đến khi các nàng phát hiện ra mình cũng
giống người ta, lúc đó hối hận cũng muộn rồi. Nói tóm lại, mặc dù Lý Thiên Danh tiếng xấu lan xa, nhưng
hắn vẫn tiếp tục làm sát thủ y tá của hắn.
Lúc Kiều An An vừa tới bệnh viện, Lý Thiên Danh đã nhằm vào nàng. Đáng tiếc, Kiều An An không phải
y tá bình thường, không dễ lừa như vậy. Mà Lý Thiên Danh quấn Kiều An An vài ngày rồi bị người ta tàn
nhẫn đánh một trận, sau đó cũng không dám mưu đồ với Kiều An An nữa. Chẳng qua, không hiểu sao
mấy ngày này, hắn lại bắt đầu dây dưa với nàng.
- Bạn trai sao?
Lý Thiên Danh thuận miệng hỏi một câu.
- Bác sĩ Lý, bạn tôi tới rồi, tôi đi trước.
Kiều An An không trả lời, chỉ nói thật nhanh một câu rồi đi mất.
Cách đó không xa, một thiếu niên ôm bó hoa hồng lam đang đứng, hắn cười sáng lạn, chính là Đường
Kim.
- Thất tiên nữ, tặng chị nè.
Đường Kim đưa bó hoa hồng lam cho Kiều An An.
Kiều An An hé miệng cười một tiếng, trên mặt hiện lên màu đỏ nhàn nhạt, nhưng vẫn ôm lấy bó hoa:
- Cảm ơn.
- Thất tiên nữ, chugns ta đi đâu ăn cơm đây?
Đường Kim lại hỏi.
- Cậu chờ chị một chút, chị đi cất hoa đã.
Kiều An An nhẹ giọng nói một câu, sau đó ôm hoa đi vào bệnh viện.
Không tới hai phút, Kiều An An lại chạy trở ra:
- Đi thôi, xung quanh đây có một quán ăn, mùi vị cũng không tệ lắm.
Hai người sóng vai rời đi. Nhìn bộ dạng thân mật của bọn họ, trong mắt Lý Thiên Danh tràn đầy ghen tỵ,
còn có mấy phần âm độc.
Lúc thân ảnh hai người biến mất trong tầm mắt của hắn, Lý Thiên Danh lấy điện thoại ra, gọi tới một số:
- Hào thiếu, thằng nhãi Đường Kim kia vừa tới bệnh viện, tặng một bó hoa cho Kiều An An. Sau đó hai
người cùng đi ăn cơm, tôi thấy bọn chúng rất thân mật, tốt nhất anh nên hành động sớm một chút, nếu
không sẽ không kịp nữa đâu.