Thời Gian Sánh Bước Bên Em

Chương 8: Khung hình khiến người ta đỏ mặt tía tai

Dịch: Du | Beta: Thạch Họa Lam + Oanh Kiyomi

Những tia sét như muốn rạch ngang bầu trời đầy mây đen, tiếp sau đó là cơn mưa xối xả trút xuống. Ngay sau tiếng sấm ầm ầm là tiếng Điền Điềm vừa chạy vừa thét thất thanh: “Ôi trời ơi chị ơi, có chuyện lớn rồi!”

“Chị xem này.” Cô nàng kích động chìa điện thoại ra: “Cái bài báo nhảm nhí mà phóng viên đưa tin bị xóa rồi! Đúng là hả lòng hả dạ mà! Hơn nữa…” Cô trợ lý vẫn tiếp tục buôn chuyện, “Nếu như bây giờ em lên mạng tìm “bác sĩ bệnh viên Nhân dân thành phố đánh người”, chị đoán xem sẽ như thế nào?”

Mai Nhiễm: “Nội dung bạn muốn tìm kiếm không tồn tại.”

“Á!” Vẻ mặt của cô nàng trợ lý xì xuống ngay lập tức: “Sao mà chị biết?”

Mai Nhiễm chỉ vào màn hình điện thoại vẫn đang sáng của cô, Điền Điềm nhìn thấy dòng chữ đó thì cũng cảm thấy hết nói nổi với IQ của bản thân. Tuy nhiên cô nàng nhanh chóng hưng phấn trở lại: “Không chỉ thế, những comment liên quan cũng bị xóa hết rồi. Tóm lại, so với trước đó, bây giờ trên mạng gió yên sóng lặng, vô cùng sạch sẽ…”

Sóng gió chuyển thành tuồng kịch như vậy nằm ngoài dự liệu của Mai Nhiễm. Nếu bố cô đã nói rõ là sẽ không nhúng tay vào chuyện này, vậy thì trong những người cô quen biết có thủ đoạn và quan hệ như vậy, lại nguyện ý giúp cô, cũng chỉ có một người đó mà thôi.

Mai Nhiễm click vào newfeed thì vừa hay thấy một bài viết mới của Dư Thanh:

—-Á á á, ra cửa bước chân trái nên đυ.ng phải một kẻ tâm thần!

Lần này thời gian cô nàng ấy tức giận dài ghê nhỉ. Mai Nhiễm gửi một tin nhắn tới:

— Thanh Thanh.

Không trả lời.

Mai Nhiễm gọi tên cô bạn hết lần này tới lần khác, cuối cùng cũng lôi được cô nàng ngoi lên.

Dư Thanh: Cái giề, 99+ cái tin nhắn, dọa chết bà đây rồi!

Mai Nhiễm: Thanh Thanh, cảm ơn cậu.

Dư Thanh: Kỳ dị quá má ôi, nói đi, lại có âm mưu gì đúng không?

Dư Thanh nghe bạn kể lại chuyện thì lập tức giậm chân!

Dư Thanh: Chịu không nổi cái danh này đâu, chuyện đó không phải do mình làm, mặc dù mình cũng đang dự định làm vậy.

Mai Nhiễm ngờ vực, không phải cô nàng thì là ai cơ chứ?

Cuộc nói chuyện đã sớm bị Dư Thanh spam.

Dư Thanh: Nếu chuyện đã qua rồi thì để nó qua đi, biết đâu có ai thầm thương trộm nhớ cậu, ngấm ngầm giúp cậu đấy. Giờ thân phận cậu đã khác rồi, sau này gặp những chuyện như vậy cứ nói với mình một tiếng, để mình xử cho!

Dư Thanh: Đúng rồi, hôm qua mình ra ngoài gặp phải một đứa thần kinh! Không phải chỉ là không cẩn thận đâm rớt cản trước ô tô hắn ta thôi mà! Thằng cha đó lại kiểu tinh vi tinh tướng nói cái gì mà: “Này cô kia, xe tôi là xe nhập khẩu, bản giới hạn toàn thế giới, cô đền không nổi thì nhân trời tối tranh thủ lượn nhanh đi!”. Đùa hả, đường đường Dư Thanh này là loại người dám làm không dám chịu đó sao?

Đến mệt với cái người còn nhớ tới thân phận Thiên hậu của bản thân, còn nói có gì cứ để nàng ta xử cho. Mai Nhiễm không biết trả lời như nào, đành hỏi: Sau đó thì sao?

Dư Thanh: Mình trực tiếp viết một tờ séc quẳng vào mặt hắn rồi đi luôn.

Mai Nhiễm: [Kinh ngạc] Hắn ta không nhận ra cậu?

Dư Thanh: Chắc là không, lúc đó mình đội mũ [mình thông minh quá]

Mai Nhiễm: Nhưng mà trên tờ chi phiếu đó có ký tên cậu…

Dư Thanh: …Ặc ặc ặc!

Hai người đều không nhắc tới “chuyện không vui” lần trước nữa, đây là sự ăn ý các cô đã vun đắp hơn mười năm, tình cảm này không chỉ giống như bạn thân mà còn có vẻ giống như chị em hơn.

Nói ra thì Dư Thanh là người đầu tiên biết Mai Nhiễm chính là MR, bởi vì bài hát đó là từ cô nàng mà truyền ra. Chỉ có điều, gây chấn động là việc có thể ngờ tới, nhưng gây chấn động lớn đến mức như vậy trong giới âm nhạc thì thật là không bao giờ nghĩ tới – một tiền lệ chưa từng xảy ra.

Dư Thanh từ nhỏ đã theo học âm nhạc cổ điển của nhạc gia nổi tiếng Mộc Dung. Mai Nhiễm là người có thiên phú âm nhạc nhất cô nàng từng gặp, cũng từng bị cô nàng xem là một kẻ địch giả tưởng, chỉ là cô quá tốt, khiến cô nàng không thể nào ghen tị nổi.

Tưởng rằng hai người sẽ cùng sóng vai đi trên con đường này, đáng tiếc là sau khi sư phụ qua đời, Mai Nhiễm dường như mất đi hứng thú với âm nhạc. Dư Thanh vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô nên tung lên mạng bài hát thu âm từ ngày xưa, sau đó thì trở thành bài hát gây kinh ngạc giới âm nhạc “Anh là sự tương phùng tuyệt vời nhất trên thế gian”. Từ đó trở đi, MR trở thành đối tượng bị vô số người theo đuổi. Nếu như sau này không xảy ra chuyện bất ngờ đó…

Cho nên lần này Dư Thanh tức giận cũng là có lý do, hơn nữa lợi dụng tên tuổi MR để tranh thủ lại còn là Mai Mộng Nhiên cô vốn ghét nhất, điều này khiến cô hận đến nghiến răng nghiến lợi!

Mai Nhiễm kết thúc cuộc trò chuyện với bạn thân, tắt điện thoại nhìn ra cửa, sấm chớp không ngừng, gió mưa không ngớt, nước trên đường càng ngày càng nhiều như đang tạo thành một dòng suối nhỏ trắng xoá.

“Mưa to chưa từng thấy, như kiểu muốn phá trời phá đất ấy.” Cô nàng trợ lý thầm thì bên cạnh, “Nghe nói hai ngày tới sẽ có bão lớn đổ bộ vào đất liền, xem ra thì cái “dự bậy thời tiết” này cũng đổi tên được rồi.”

“Ừ đúng thế.” Mai Nhiễm cũng khẽ than, “Hi vọng lúc tan tầm ngớt mưa.”

Buổi chiều khu Trung y không nhiều bệnh nhân, Mai Nhiễm sang khoa ngoại tim mạch họp. Tuy cô không có cách nào cầm dao phẫu thuật được nữa, nhưng với kiến thức nghiên cứu về tim bẩm sinh phong phú, còn có biết bao luận văn được đăng trên những tạp chí y học nổi tiếng trong nước và quốc tế, vậy nên những buổi họp của khoa ngoại tim mạch sẽ đều có sự xuất hiện của cô.

Họp xong thì cũng gần tới giờ tan tầm, vừa lúc ngớt mưa. Mai Nhiễm đi tới siêu thị mua một ít đồ ăn và hoa quả, khi qua khu bán hàng dành cho nữ giới tiện tay lấy mấy gói băng vệ sinh.

Về nhà, nghỉ ngơi một lát, cô liền vào bếp bận rộn, sống một mình ngoài có chút vắng vẻ ra thì có rất nhiều thứ tự do thoải mái.

Gói thuốc bổ bố cô cho người đem qua vẫn để ở trên bàn, miệng túi còn chưa mở. Mai Nhiễm lật qua lật lại lấy một cây nhân sâm trong đó ra, thái thành từng lát mỏng, lấy một ít nấu một bát canh sâm, còn thừa thì cất vào bình sau này có thể pha nước uống.

Ăn cơm xong Mai Nhiễm vừa xem ti vi vừa lướt Weibo. Thỉnh thoảng cô cũng post một số bài về dưỡng sinh, dần dần có tới hơn trăm bạn bè. Tuy số lượng không nhiều nhưng đa số đều là tài khoản thật.

Trước đây cô từng thử dùng tên thật để đăng kí, tuy nhiên nhập chữ Mai Nhiễm thì hệ thống hiển thị tên này đã được đăng kí. Mai Nhiễm Nhiễm và Mai Tưởng Tưởng đương nhiên cũng không thoát khỏi rủi ro đó, hết kiên nhẫn cô liền lấy cái tên là Suy Nghĩ Thật Kỹ (Nhĩ hảo hảo tưởng tưởng), cái này thì chưa ai sử dụng nên vẫn dùng từ đó đến nay.

Kéo newfeed một lát thì có tin mới xuất hiện, Mai Nhiễm phát hiện ra cô nàng trợ lý không biết từ khi nào đã đổi tên thành “Người yêu nhỏ của MR”, còn share một bài Weibo của Mai Mộng Nhiên, toàn tim là tim.

Cô phì cười, suy nghĩ vẩn vơ không biết mẹ của Mai Mộng Nhiên có tìm cô ta không?

Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến mình cơ chứ? Mai Nhiễm đặt điện thoại xuống chuẩn bị đi tắm.

Trong phòng tắm mịt mù hơi nước.

Đó là một cảnh tượng khiến người ta nhìn mà mặt đỏ tai hồng.

Làn nước ấm rơi xuống suối tóc đen nhánh, men theo cơ thể mềm mại, trượt qua làn da mịn màng trắng như tuyết, qua đồi núi trắng hồng cao cao chảy xuống, quấn quít nơi vòng eo thon thả…

Mai Nhiễm cúi đầu nhìn hình xăm nơi ngực, đó là một trong những lần phản nghịch ít ỏi thời niên thiếu, có lẽ chỉ là một lần tâm huyết dâng trào nhất thời hiếu kì mà thôi, hoặc cũng là do Dư Thanh lôi kéo.

Đúng thế, Dư Thanh mới là chủ mưu của vụ phản nghịch này. Cô không còn nhớ quá trình cụ thể như thế nào nhưng tóm lại sau đó trên người cô có một cây hoa mai nho nhỏ, còn Dư Thanh thì có một cái micro màu vàng kim trên cánh tay.

Cây mai trên ngực cô lúc này như có sinh mệnh, chầm chậm nở rộ theo từng chuyển động của l*иg ngực cô.

Ngủ đến nửa đêm, Mai Nhiễm bị tiếng sấm ngoài cửa sổ làm giật mình tỉnh giấc. Gió lớn từ ban công thốc vào không kiêng dè khiến rèm cửa sổ đung đưa không ngừng.

Hóa ra là trước khi ngủ đã quên đóng cửa sổ sát sàn.

Mai Nhiễm dậy đóng cửa sổ. Do buổi tối uống một bát canh nên cô tiện thể đi vệ sinh luôn, lúc đi ra không cẩn thận bị vấp một cái.

Lúc này bỗng vang lên một tiếng sấm, rồi sét kèm theo, nháy mắt xung quanh sáng như ban ngày. Cô ngã trên đất, hít vào một ngụm khí lạnh, mãi một lúc sau mới từ từ bò vào phòng khách, với tay lấy điện thoại trên bàn bấm số.

Lần đầu tiên không ai nghe máy, Mai Nhiễm tiếp tục gọi lần nữa, rất nhanh có người bắt máy, không đợi bên kia kịp nói, Mai Nhiễm đã nói trước: “Anh, ban nãy em không cẩn thận bị ngã, hình như hơi chấn động não, chân cũng đau …’

“Chờ anh, anh qua ngay đây.”

Đầu dây bên kia truyền tới tiếng xoạt xoạt nghe như tiếng mặc quần áo, đầu Mai Nhiễm xoay mòng mòng, vừa định nhắm mắt lại thì nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên: “Đừng ngắt điện thoại, mười lăm phút sau anh sẽ tới.”

Từ nhà anh tới đây ít nhất cũng cần nửa tiếng, làm sao mà có thể tới nhanh thế?

Mai Nhiễm hơi hoảng hốt, giọng cũng nhẹ nhàng: “Anh, anh đừng gấp quá, lái xe cẩn thận chú ý an toàn.”

Chấn động não không phải chuyện nhỏ, nếu không canh ba nửa đêm, lại còn trong thời tiết kinh khủng như này đã không làm phiền anh ấy.

Trong điện thoại truyền tới âm thanh khởi động xe cùng với tiếng mưa gió hỗn loạn, Mai Nhiễm nghe mơ mơ hồ hồ cho đến khi bên đó có người gọi cô: “Anh đến rồi…”

Âm thanh bị bóp vỡ thành những tiếng răng rắc, khiến cho đầu Mai Nhiễm càng đau hơn: “Ấy, không có chìa khóa à? Không phải em từng đưa anh một cái sao?”

Nghĩ tới có thể anh tới vội quá nên quên đem theo, Mai Nhiễm lại nói: “Dưới thảm còn có một cái chìa khóa dự phòng.”

Nơi cô sống là tiểu khu cao cấp, cực kì an toàn. Cộng thêm lúc bận rộn sẽ có thể quên đem chìa khóa nên mới nghĩ ra cái cách này.

Rất nhanh liền truyền tới tiếng khóa cửa chuyển động, những cơn gió ướŧ áŧ theo cánh cửa mở ùa vào phòng, che lấp tiếng bước chân gấp gáp càng ngày càng rõ ràng.

Mai Nhiễm ngước mắt lên nhìn. Khoảnh khắc cô nhìn rõ người đang đi tới, tim cô như ngừng đập.

Sao có thể là … anh ấy?