Quyển 4 - Chương 54: Tuyết đau thương
Trời đông giá rét, bên ngoài thành Thủy Nguyệt tuyết phủ trắng xoá. Từ khi Thiên ma hiện thế cho tới nay, đất trời gió mây bốn mùa đều bị đảo lộn. Ở nhân gian hiện tượng này còn rõ ràng hơn nữa, liên tục trong hai năm, mùa đông đều kéo tới sớm hơn và dài hơn thường lệ, mới tháng tám mà tuyết trắng đã bắt đầu bay đầy trời, chỉ vừa bước qua tháng chín, gió bắc đã càn quét khắp mọi ngõ ngách, trên mặt đường lúc nào cũng bị một lớp tuyết dày gần hai thước bao phủ. Nơi nơi là những bước chân xiêu vẹo nghiêng ngã, không biết mùa đông năm nay đã có bao nhiêu người chết đói rồi.Trên ngàn dặm tuyết trắng trải dài, chợt hiện ra một bóng dáng hết sức bắt mắt.
Mũi chân nhẹ nhàng chạm lên nền tuyết trắng, thuận theo làn gió cuốn đi, đạp trên mặt tuyết trắng ngần không một tiếng động.
Mái tóc dài hoa mỹ tung bay trong gió càng làm nổi bật sự trắng trong thuần khiết của tuyết, tuyết càng trắng mái tóc lại càng đỏ đến chói mắt.
Y phục màu đen mềm mại tung bay trong gió, nhìn nàng giống như một viên ngọc quý tỏa ra ánh sáng loá mắt, lại như một mảnh ngọc bội chiếu rọi sáng rực lên, phong thái tự do thoải mái, tự do tự tại không hề bị thứ gì ràng buộc, cả người nàng chính là một làn gió thơm xinh đẹp mang nhiều màu sắc đang nhảy múa, đem cả đất trời rộng lớn này biến thành sân khấu cho nàng biểu diễn.
Trên sườn núi cũng có một nữ tử khác, có lẽ là một thiếu phụ, trên người khoác một chiếc áo choàng bằng lụa tơ tằm mềm nhẹ như mây, sang trọng quý phái, bàn tay mềm mại, những ngón tay thon dài, đẹp đẽ đang cầm một giỏ hoa mai đỏ, giữa mi tâm hiện lên một nốt màu đỏ bừng, thấp thoáng bóng dáng của một mỹ nhân.
Làn gió xoáy nhiều màu vươn từ xa đến gần, chỉ trong chớp mắt, ma nữ yêu diễm đã đứng đối diện trước mặt thiếu phụ kia.
"Là ngươi?" Trọng Tử cảm thấy có chút ngạc nhiên.
"Ngươi đã đến rồi, " Mẫn Tố Thu rũ mắt xuống, "Ta nghe bọn họ nói, ngươi thường tới nơi này."
Trọng Tử cũng không kiêng kị gì, chậm rãi nhẹ nhàng đi tới trước mặt nàng ta.
Nhìn thoáng qua nữ tử có vẻ như dịu dàng, vô hại này, mấy ai nghĩ được rằng cô ả lại là kẻ sau lưng bí mật đưa tin, mượn đao gϊếŧ người, tâm địa ác độc, chuyện này dù nói một cách nghiêm túc cũng khó mà tin dược. Đáng tiếc dù có tính kế thâm độc tới mức nào thì cuối cùng vẫn không thể có được thứ mình mong muốn. Tận mắt nhìn thấy Trác Hạo chạy khắp nơi bảo vệ cho Trọng Tử, tận mắt nhìn thấy phu quân của mình đối với một nữ tử đã chết nhưng nhớ mãi không thể quên được, trong lòng Mẫn Tố Thu chắc chắn chất chứa rất nhiều oán hận, cũng rất không cam lòng. Rốt cục, đến ngày Trác Hạo hoàn toàn đoạn tuyệt với nàng ta, thì đó cũng đã là giới hạn chịu đựng của nàng ta rồi, vì thế từ nay về sau không cần phải giả bộ nữa, cũng bởi vì ghen tuông mà nàng ta đã ra tay quá nặng với Chức Cơ.
Trọng Tử nói: "Ngươi có biết ta sẽ đối xử với ngươi thế nào không?"
"Ta biết, ta đang đợi ngươi," Mẫn Tố Thu siết chặt những ngón tay của mình lại như muốn găm sâu vào da thịt, thấp giọng nói, "Năm đó, là ta cố ý thả phong thanh để dẫn dụ ngươi đi cứu Vạn Kiếp, muốn mượn tay Ngu chưởng giáo để xử trí ngươi. Bây giờ, vì chuyện này chàng đã không thèm để ý đến ta, suốt ngày chỉ bế quan với luyện công không thôi."
"Ngươi cho rằng nói như vậy, ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"
"Nếu như ta đã dám đến đây, đương nhiên sẽ không sợ chết, ngươi không muốn gϊếŧ ta để báo thù sao? Mau ra tay đi."
Trọng Tử mặc kệ Mẫn Tố Thu, lập tức xoay người bước đi.
Mẫn Tố Thu liền giữ chặt nàng lại, "Tôn giả người..."
Trọng Tử vừa nghe thấy chợt ngừng bước chân lại theo bản năng, chỉ trong nháy mắt, chợt cảm thấy một cảm giác mát lạnh từ cánh tay bay vọt vào người, cảm giác mát lạnh quen thuộc này len lỏi vào cơ thể nàng như có một sợi dây mềm mại, nhẹ nhàng như tơ không ngừng buộc chặt hồn phách của nàng.
Thì ra Mẫn Tố Thu giấu Khóa Hồn Ti ở trong giỏ hoa mai, ả ta vừa ra tay xong lập tức vứt bỏ giỏ hoa kia, nhanh chóng lui về phía sau.
"Ta đã là Thiên ma, ngươi cho rằng chỉ một cái Khóa Hồn Ti nhỏ nhoi này mà có thể khống chế được ta sao?" Trọng Tử cười lạnh, lập tức dùng tốc độ nhanh hơn xuất hiện trước mặt Mẫn Tố Thu, đưa tay lên siết chặt lấy cổ của cô ả, "Ta không muốn gϊếŧ ngươi nhưng ngươi lại tự mình tìm đến cái chết!"
"Ngươi không gϊếŧ ta, là vì nể mặt chàng sao?" Khuôn mặt Mẫn Tố Thu trắng bệch như sương khói, giọng cười thê thảm, cắn răng nói, "Ta không cần! Tốt nhất ngươi nên gϊếŧ ta đi!"
Trọng Tử thản nhiên nói: "Ngươi cho rằng ta không dám?"
Mẫn Tố Thu hừ nhẹ, không nói gì.
Thật ra Trọng Tử cũng không hận nữ tử trong lòng chất chứa đầy ghen tị này, ấn tượng của nàng đối với nàng ta cũng không sâu đậm lắm, gần như chỉ giới hạn trong sự dịu dàng của nàng ta khi mới gặp mặt lần đầu và sự mạnh mẽ khi nàng ta đánh nhau với Chức Cơ tại đại hội tiên môn, càng về sau thì nàng ta chỉ là một cái bóng vô cùng mờ nhạt, chỉ thoáng qua trong chớp mắt rồi tan biến đi, lần này nếu nàng ta không chủ động tìm đến thì Trọng Tử gần như đã quên cái người gọi là ‘kẻ thù’ này.
Nàng ta không phải là hung thủ, chỉ trợ giúp thôi, những việc nàng ta làm vừa lúc đưa ra cho tiên môn một cái cớ để gϊếŧ nàng. Nàng ta ghen tị với nàng, chỉ vì Trác Hạo cho nên mới một lòng muốn nàng biến mất khỏi cõi đời này, nhưng nàng ta quên rằng trên đời này, đã làm chuyện xấu dù có giấu kín đến mấy thì sớm hay muộn cũng sẽ bị vạch trần, sớm hay muộn cũng đều phải trả giá thích đáng. Nàng ta chỉ không ngờ được rằng một chiêu này của nàng ta lại tạo ra kết quả ngược là làm cho phu quân của nàng ta chán ghét và bỏ bê mình, điều này vạn vạn lần nàng ta cũng không dự đoán được. Nay nàng ta liều mạng muốn làm tổn thương tới tình địch, chắc chắn là cảm thấy sống không còn ý nghĩa gì nữa, đã như vậy sao nàng không giúp nàng ta giải thoát luôn đi!
Bàn tay của Trọng Tử bắt đầu dùng sức, những ngón tay siết chặt lại.
Đôi mắt xinh đẹp của Mẫn Tố Thu trừng trừng nhìn thẳng vào Trọng Tử, trong đó hiện rõ sự oán hận không hề che dấu, Mẫn Tố Thu hung hăng nói: "Tất cả đều tại ngươi! Tại sao ngươi không chết đi? Ta và Trác Hạo ca ca đã quen biết nhau từ thuở nhỏ, chàng yêu ta và cũng bảo vệ cho ta nhất, không có sự xuất hiện của ngươi thì chúng ta đã là một đôi vợ chồng ân ái! Dựa vào cái gì mà một kẻ xuất hiện sau như ngươi lại làm cho chàng thích ngươi nhiều như vậy, ngươi vừa xuất hiện đã khiến chàng say đắm như vậy, vì ngươi, chàng đã chẳng muốn nói với ta dù chỉ một câu nữa rồi! Ngươi chết thì cũng đã chết rồi, vì sao còn quay trở lại làm gì? Ta... Ta hận không thể làm cho ngươi hồn phi phách tán!"
Cảm giác được sự khó thở ngày một tăng thêm, nốt đỏ giữa hai hàng mi của vị mỹ nhân kia nhìn càng thêm chói mắt hơn.
Mẫn Tố Thu dốc hết toàn bộ sức lực cười thật ác độc, "Giờ ngươi đã trúng Khóa Hồn Ti rồi, nếu ngươi làm tổn thương người khác bao nhiêu thì sẽ tự làm bản thân bị thương bấy nhiêu! Ngươi gϊếŧ ta đi! Gϊếŧ ta đi!"
Thật bất ngờ, Trọng Tử không hề bị nàng ta chọc giận mà ngược lại càng bình tĩnh hơn, lạnh lùng nhìn nàng ta.
Một nữ tử bị ghen tị và thù hận vây quanh, rốt cuộc là tiên nữ hay là ma nữ?
Có thể toàn tâm toàn ý đi hận một người như vậy, cũng cần phải có nghị lực rất lớn đó chứ. Nhưng thật đáng buồn là, trong mắt ả ta cái nhân vật chính đáng giá để ả ta hận kia lại chỉ xem ả ta như một diễn viên phụ mờ nhạt, diễn một vai quá nhỏ chỉ để cho có mà thôi.
"Đả thương người bao nhiêu thì sẽ làm tổn thương chính mình bấy nhiêu, ngươi nghĩ như vậy đúng không. Nhưng thật đáng tiếc, ta không đả thương người khác thì người khác làm sao có cơ hội tổn thương đến ta được, trước sau gì cũng đều bị tổn thương, ngươi cho rằng ta thực sự để ý đến ngươi hay sao?" Trọng Tử buông nàng ta ra, mỉm cười thản nhiên nói, " Vì sao ta phải gϊếŧ ngươi? Mẫn Tố Thu, không có ai thích thú khi có vợ là một người đàn bà độc ác cả. Ngươi dùng thủ đoạn hại ta, nhưng thật đáng tiếc người huynh ấy thích vẫn là ta, với ngươi huynh ấy chỉ có sự chán ghét, sau này huynh ấy sẽ không gặp ngươi nữa, ngươi vĩnh viễn cũng không chiếm được trái tim của huynh ấy đâu. Ta muốn giữ lại mạng sống của ngươi, nhìn ngươi sống trong nỗi đau khổ..."
Để phá hủy triệt để đối thủ có rất nhiều biện pháp, không nhất định phải là chết.
Vết sẹo lâu năm lại một lần nữa bị đâm cho rướm máu, Mẫn Tố Thu quả nhiên cười không nổi nữa, hét lên: "Câm miệng!"
"Ta giữ lại mạng sống của ngươi, nhìn ngươi sống một ngày là phải trải qua sự đau khổ một ngày, trả thù như vậy chẳng phải so với gϊếŧ ngươi càng sảng khoái hơn sao?" Người trước mặt nhanh nhẹn xoay tròn hai vòng, những mảnh tuyết trắng xung quanh bay lên, tựa như vũ công đang biễu diễn một điệu múa đẹp nhất, nhưng giọng nói lại lộ ra một sự tà ác vô cùng, mang theo một sự dụ hoặc kỳ lạ, "Ngươi không nhìn thấy sao? Cho dù ta có nhập ma, huynh ấy đối với ta vẫn một mực chung tình? Đáng giận quá nhỉ? Ghen tị quá đi nhỉ? Có phải muốn gϊếŧ người hay không? Đáng tiếc ngươi không gϊếŧ được ta, hận thì..."
Bị nàng nói trúng tâm tư, lại càng bị thái độ của Trọng Tử làm cho sợ hãi, Mẫn Tố Thu luống cuống lui về phía sau, "Ngươi... đang nói cái gì đó?"
"Ngươi còn không rõ sao?" Trọng Tử bước tới gần nàng ta, khẽ thở dài thật sâu, dường như trong đó mang theo sự đồng tình vô hạn, "Ngươi tu không phải là tiên đạo, ma đạo mới là nơi ngươi nên bước vào."
Mẫn Tố Thu rốt cục cũng để lộ ra sắc mặt cực kỳ kinh sợ, hét lên, "Ngươi nói bậy!"
"Ngươi vốn có tâm ma cho nên mới cảm thấy khó khăn, ghen tị, phẫn nộ, lại là người âm mưu thâm độc, lòng dạ hẹp hòi, ngươi đã sớm không còn là tiên nữa rồi, ngoài những thứ này ra, ngươi còn có gì nữa đâu? Hiện tại tất cả mọi người đều biết ngươi âm hiểm, đều đang chê cười ngươi là người đàn bà chanh chua, Trác Hạo sẽ không để ý đến ngươi nữa đâu, ngươi đã trắng tay rồi."
"Chính ngươi mới là kẻ trắng tay, Trác Hạo ca ca chỉ giận dỗi với ta thôi!"
"Vậy sao?" Đôi mắt màu đỏ sậm chứa đầy những nét cười nhộn nhạo yêu dị, Trọng Tử cúi xuống nhìn Mẫn Tố Thu, phong thái của nàng giống hệt như một vị thần cao cao tại thượng đang phán xét, "Ngươi còn mơ tưởng hão huyền sao, mơ tưởng có một ngày huynh ấy lại tới tìm ngươi nữa chăng, đáng tiếc đó chỉ là vọng tưởng, bây giờ trong mắt huynh ấy ngươi đã trở thành kẻ tội ác tày trời, cho dù ngươi có làm gì đi chăng nữa cũng chỉ có thể đổi lấy sự ghét bỏ của huynh ấy thôi. Sự đeo bám, dây dưa của ngươi đã làm cho huynh ấy sớm chán ghét, hiện tại nhất định huynh ấy chỉ muốn thoát khỏi ngươi càng nhanh càng tốt, cũng hận sao không thể cho ngươi chết mau một chút, như vậy thì huynh ấy được giải thoát rồi..."
Giọng nói không lớn, chỉ tựa như thì thầm bên tai nhưng lại mang theo ma lực cuốn hút, khiến cho người nghe nảy sinh ra sự lạnh lẽo từ tận đáy lòng, không khỏi sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
Mẫn Tố Thu bị đả kích, tinh thần trở nên hoảng loạn, lảo đảo lui về phía sau, "Nói bậy! Ngươi nói bậy! Ngươi câm miệng cho ta!"
"Ngươi căn bản không có tư cách làm tiên, còn muốn chấp nhất gì nữa? Ngươi nên theo ta nhập ma thôi." Đôi môi đỏ mọng của Trọng Tử khẽ mấp máy giống như đang niệm chú, một bàn tay đẹp đến đáng sợ đưa đến trước mặt Mẫn Tố Thu, "Nếu huynh ấy không cần ngươi, cần gì ngươi phải kiên trì như vậy! Chỉ cần ngươi nhập ma thì sẽ không bao giờ phải kiêng kị điều gì nữa, cũng không bao giờ bị tổn thương nữa."
Mẫn Tố Thu sợ hãi tránh né bàn tay của Trọng Tử, "Đừng tới đây! Ta sẽ không nhập ma, ngươi đừng tới đây!"
"Ma nơi nào cũng có, nó đã sớm ở trong lòng của ngươi rồi."
"Câm miệng!"
"Ngươi hãy nhìn thật kỹ tâm ma của ngươi đi..."
...
Tâm ma? Mẫn Tố Thu đưa hai tay ôm ngực, thở dốc, cả người run lên cầm cập.
Chính nàng là người đã truyền tin tức ra ngoài để dẫn dụ nữ tử này mắc mưu, mượn đao gϊếŧ người, do đó mới chiếm được tình cảm của Trác Hạo. Nhưng mà bây giờ chàng đối với nàng như thế nào chứ? Chàng hận nàng, trong trái tim của Trác Hạo giờ đây nàng chính là một người đàn bà ác độc, căn bản không xứng đáng làm thê tử của chàng. Hao tổn hết mọi tâm tư có được thứ mình mong muốn nhưng tất cả đột nhiên lại vuột khỏi tầm tay biến mất không còn chút dấu vết, chỉ còn lại oán hận tràn đầy và ghen tị chất chồng, tất cả những thứ này đều là do trong lòng nàng có ma đạo. Không đúng, nàng sai gì nào? Chỉ vì nàng quá yêu người đó, nhưng vì sao cuối cùng rơi vào cảnh trắng tay thế này?
"Đủ rồi, đúng là ta không chiếm được trái tim của chàng, nhưng chẳng phải ngươi cũng vậy sao, ngươi cũng chẳng có gì cả hay sao?" Mẫn Tố Thu điên cuồng gào to lên, trong giây lát dường như nàng ta đã nghĩ đến thứ gì đó, những ngón tay nâng lên một cách mạnh mẽ mang theo vũ điệu của thần chết, vừa giống như cười lại vừa giống như giận nói, "Ít nhất, ta còn có thể chết, ta còn có thể chết..."
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng ta khẽ nhếch lên, lập tức máu tươi phun ra tung toé, cuối cùng nàng ta đã không chịu nổi gánh nặng tinh thần quá lớn này, bởi vậy đã tự vẫn chết ngay tại chỗ.
Tuyết trắng xóa hòa lẫn màu máu đỏ tươi, đứng nhìn ở khoảng cách không xa những giọt máu rơi xuống kia cực kỳ giống với những đóa hoa mai tiên diễm nở giữa bao la tuyết trắng.
Hai sắc màu đối lập nhau một cách mãnh liệt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác của người nhìn đến rung động, tâm ma trong lòng Trọng Tử dần dần tiêu tán đi, ngạc nhiên đứng nhìn thi thể của Mẫn Tố Thu ở ngay trước mắt, sau một lúc lâu mới chậm rãi rũ mắt xuống khẽ cười khổ.
Hai từ ‘Ác độc’ cũng có thể thốt ra một cách dễ dàng như thế, quả không hổ danh là tâm ma cực đoan, bởi vì biết rõ là không có đường sống để quay đầu nữa cho nên mới càng cố chấp đến cùng như vậy.
Trác Hạo bế quan luyện công chính là để trốn tránh chuyện này, nhưng y lại không nghĩ ra kết cục sẽ thành vậy, nhưng nàng cũng chỉ cố ý mượn chuyện này để làm tổn thương tinh thần của Mẫn Tố Thu chút thôi.
Mẫn Tố Thu không hề nói sai, nàng cũng giống như nàng ta, là kẻ chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng nàng không cần bất cứ thứ gì cả.
Phía sau lưng chợt có động tĩnh, Trọng Tử cảnh giác, nhanh chóng xoay người lại.
"Nghiệp chướng!" Sắc kiếm sáng chói làm nổi bật một bóng áo trắng dưới làn tuyết trắng xóa.
Lạc Âm Phàm đã bế quan luyện công hai năm nay, vừa mới xuất quan chợt nghe nói Mẫn Tố Thu mất tích, theo lời của đệ tử Thanh Hoa cung nói lại thì nàng ta từng phái người đi hỏi thăm hành tung của Tử Ma, đám người của Ngu Độ đương nhiên không ai biết chỗ này nhưng Lạc Âm Phàm thì lại biết rất rõ, bởi vậy hắn vội vàng chạy tới, ai ngờ hắn vừa đến nơi đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng như vậy, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng không suy nghĩ được gì cả, "Nghiệp chướng! Ngươi... Ngươi không muốn sống nữa sao?"
Trọng Tử nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy, không khỏi nở nụ cười châm chọc nói, "Ta có chết hay không, ngươi còn thực sự quan tâm đến sao?"
"Rốt cuộc ngươi đang làm gì?"
"Hai năm không gặp vậy mà vừa mới gặp đã hỏi ta đang làm gì, đây là Tôn giả người muốn cùng ta ôn lại chuyện cũ sao?"
Từ lúc biết chuyện về nước mắt phượng hoàng, Lạc Âm Phàm đối với nàng vốn có ý rất quý trọng, nhưng hiện nay tận mắt nhìn thấy Mẫn Tố Thu nằm phơi thây ngay trước mặt, lại nghe nàng nói chuyện một cách nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, lại mang theo một bộ dạng dường như chẳng sao cả như vậy, rõ ràng là có ý xem thường mạng người. Lạc Âm Phàm giận dữ, bi phẫn không thể nói nên lời.
Vốn tưởng rằng chỉ cần con bé không gϊếŧ người thì mọi chuyện cho dù bị phá nát rồi cũng vẫn có thể cứu vớt lại được, nhưng không ngờ rằng con bé tu thành Thiên ma, tính tình cũng trở nên cực đoan luôn rồi. Mẫn Tố Thu dù như thế nào đi chăng nữa cũng là thiếu cung chủ phu nhân của Thanh Hoa cung, lại là cháu gái của Mẫn Vân Trung, bây giờ lại mất mạng trong tay con bé, mọi chuyện đã đi đến bước đường này thì không thể quay lại được nữa rồi, cho dù hắn có nhớ hay không nhớ chuyện cũ thì cũng không còn gì quan trọng nữa, con bé bất ngờ gây ra họa lớn như vậy, bảo hắn làm sao cứu được con bé đây?
Phong thái yêu mị, xinh đẹp tuyệt thế, nhưng mà sâu trong đôi mắt trắng đen rõ ràng kia trước sau vẫn là của một người ngoan ngoãn, tinh thuần đến mức khiến cho người khác nhìn vào mà không thể tin được.
Đôi khuyên tai màu lam sáng bóng lóe lên ánh sáng thật sâu kín, giống như hai giọt nước mắt trong suốt.
Lạc Âm Phàm khẽ nhắm mắt, tâm can của hắn hỗn loạn như ma.
Cho tới bây giờ thì còn gì nữa đâu chứ, Trọng Tử phóng người bay lên tính bỏ đi.
"Đứng lại cho ta!" Giọng nói lạnh lùng vang lên, trong chớp mắt hắn đã ngăn nàng lại.
Trọng Tử nhẹ nhàng bay ngược trở lại, đứng lui ra phía sau mấy trượng, khóe môi khẽ cong lên, hàng mi dài khẽ chớp, thoáng ẩn hiện nét tàn khốc trong đôi mắt của nàng, "Lại muốn gϊếŧ ta nữa sao?"
"Người là do ngươi gϊếŧ?"
"Nàng ta có sống cũng đau khổ cả đời, như thế chết đi chẳng phải tốt hơn sao."
Chỉ cần một câu có sống cũng đau khổ là có thể xuống tay gϊếŧ người được sao? Con bé làm như vậy, rõ ràng là coi thường sinh mệnh con người, coi tính mệnh con người như một con kiến! Lạc Âm Phàm lấy mũi kiếm chỉ vào nàng, tức giận đến mức không biết nên nói gì được nữa.
Trọng Tử bình thản đưa cánh tay phải lên, trên bàn tay của nàng lập tức xuất hiện một luồng ánh sáng màu đỏ ma mị, giống như đang cầm một thanh kiếm vô hình. Những hình ảnh sáng rực rỡ lần lượt thay đổi, những trận gió lốc đột nhiên nổi lên cuồn cuộn, tuyết trắng rơi đầy trời, những bông tuyết trên mặt đất lại bắt đầu bị gió cuốn lên thành từng trận tung bay lên trời, cuốn thẳng lên rồi biến mất trên mây, cảnh tượng này làm cho người ta nảy sinh ra cảm giác trời đất điên đảo, không gian nghịch chuyển trong chớp mắt.
Trọng Tử cầm kiếm đưa tới ngang ngực, giọng nói lạnh lùng như băng, "Mau ra tay đi."
Lạc Âm Phàm nhìn nàng đến ngẩn ngơ, càng cảm thấy trong tim đau đớn kịch liệt khiến hắn không còn chút sức lực nào, hắn suy sụp hạ mũi kiếm xuống, "Hãy theo ta trở về Nam Hoa chịu tội."
Trọng Tử "Phì" ra một tiếng, giống như vừa nghe thấy được một cây chuyện cực kỳ thú vị, "Nực cười quá! Lạc Âm Phàm, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi nói ta trở về thì ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời trở về với ngươi để nhận lấy cái chết sao?"
"Sư phụ nhất định sẽ đem hết toàn lực bảo vệ tính mệnh cho ngươi."
"Chỉ cần giữ lại một cái mạng cho ta, mà đã muốn ta cảm tạ lòng từ bi của Trọng Hoa Tôn giả ngài đây rồi nhỉ."
Lạc Âm Phàm nâng kiếm lên, "Ngươi có trở về hay không?"
"Trở về để cho các ngươi từng giờ từng khắc luôn luôn đề phòng ta, hay là lại bị giam vào băng lao một lần nữa?"
"Đợi sư phụ tu thành Kính Tâm Thuật nhất định sẽ thả ngươi ra."
"Những lời này ngươi nên giữ lại để nói với đồ đệ ngu xuẩn, vô dụng trước kia của ngươi đi!" Trọng Tử tụ khí ngưng thần, cười lạnh, "Muốn ta cam tâm tình nguyện trở về chịu tội cùng với ngươi sao, cũng được thôi, trừ phi ngươi có bản lĩnh gϊếŧ ta đi."
"Ngươi còn không chịu quay đầu sao?"
"Ta là ma không phải tiên, quay đầu gì chứ? Ta nhập ma là do các ngươi bức ta, sau khi ta nhập ma các ngươi cũng không buông tha cho ta, vì sao ta phải quay đầu?" Nàng đã ra chiêu tức là tuyệt sát, trên bàn tay mềm mại những ngón tay nhẹ nhàng như hoa rơi tỏa ra luồng khí màu đen xoay tròn giữa không trung, ngưng tụ thành hàng trăm ngàn thanh kiếm nhỏ, nàng lạnh lùng nói, "Lạc Âm Phàm, ta và ngươi đã sớm không còn là thầy trò nữa rồi, ngươi còn kiêng dè cái gì nữa chứ, muốn gϊếŧ ta thì cứ việc ra tay đi!"
Lạc Âm Phàm bất động, tiên ấn hộ thể hiện lên khiến cho những thanh kiếm nhỏ gần người lập tức gãy vụn.
Sát khí còn lạnh hơn cả những cơn gió vừa thổi qua, cái lạnh ấy như ngấm vào tận xương tủy. Ma lực bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bùng phát mãnh liệt, ngay cả vạt áo trên người nàng cũng trở thành vũ khí sắc bén. Trọng Tử ra tay không chút lưu tình, từng chiêu từng chiêu đều ép sát Lạc Âm Phàm, ra tay liên tiếp hoàn toàn không có khoảng trống, bởi vì nàng rốt cuộc cũng đã tu thành Thiên ma, cho nên khả năng ngày xưa đâu bằng được so với hiện nay. Lạc Âm Phàm cố gắng hết sức nhượng bộ và thoái lui không chống trả mấy chiêu của nàng, nhưng mà tình hình lại càng ngày càng khó khống chế, đến cuối cùng hắn đành phải buộc tâm can của mình trở nên hung ác hơn.
Mọi chuyện này là do hắn gây ra bởi vậy hắn phải tự tay giải quyết, lúc ban đầu hắn vốn nghĩ chỉ cần con bé chịu trở về cùng hắn, hắn sẽ lập tức dẫn con bé về hai người cùng nhận tội, cho dù hắn có phải từ bỏ chức thủ tọa tiên môn, cho dù sức tàn lực kiệt cũng phải bảo toàn tánh mạng cho con bé. Nhưng điều mà hắn không ngờ được là oán hận trong lòng con bé quá sâu nặng, mọi hành động lời nói đều trở nên cực đoan, nếu tiếp tục để cho con bé trở thành như vậy chỉ sợ sau này lại càng làm ra nhiều việc lạm sát người vô tội, cái chết của Mẫn Tố Thu ngay trước mắt đây chính là một ví dụ.
Thôi, nếu như đã xác định mọi việc khó có thể cứu vãn lại được thì hắn đành phải thực lòng xin lỗi con bé vậy.
Trong lòng mang đầy nỗi bi thương, Lạc Âm Phàm không né tránh nữa, chỉ nhìn thấy bàn tay phải cầm lấy Trục Ba kiếm đưa lên, bàn tay trái đưa ra giữa không trung hình thành kết ấn, rõ ràng lại là một chiêu "Tịch diệt" .
Năm đó Thiên tôn của Nam Hoa đã dùng một chiêu này để gϊếŧ ma tôn Nghịch Luân, Lạc Âm Phàm vốn là người khéo léo, có thuật pháp cao cường, hiện nay lại là Tôn giả duy nhất tu thành kim tiên ở tiên giới, giờ phút này hắn toàn tâm toàn lực ra , bởi vậy một chiêu ‘Tịch diệt’ này của hắn đã sử dụng toàn bộ công lực nên lực công kích không phải là nhỏ, so với trước thực sự khác nhau rất lớn.
Cảnh tượng giống như đã từng trải qua lại được tái hiện, trong khoảnh khắc mọi thứ như ùa về khiến ma ý trong lòng Trọng Tử chợt giảm xuống, thần trí cũng dần dần thức tỉnh lại.
Rốt cục vẫn là quyết định ra tay sao?
Những hình ảnh sáng rực bao phủ đầy trời, Trọng Tử nhìn người đang chấp kiếm kia, chợt thấy mỏi mệt vô cùng, nàng chậm rãi thu kiếm lại, buông thỏng hai tay xuống, dường như muốn buông xuôi tất cả.
Có lẽ, giải thoát cũng tốt...
Đáng tiếc, mặc dù nàng chủ động buông tay nhưng ma lực trong cơ thể nàng lại không buông theo ý nàng, nó cảm nhận được tiên lực cực mạnh xâm phạm vào cơ thể bởi vậy bản năng phản kháng trỗi dậy khiến cho tâm ma bùng phát, một ý niệm mang đầy ma ý lại dấy lên trong nàng.
Một lần tịch diệt là quá đủ rồi, vì sao nàng phải chịu nhiều vậy chứ, chẳng lẽ lại muốn đổi lấy cái kết cục tịch diệt một lần nữa sao? Nàng chưa có gì cả, nàng cũng chưa đòi lại được bất cứ thứ cả, sao có thể dễ dàng nhận lấy cái chết như vậy được!
Ánh mắt Trọng Tử trở nên lạnh lùng đến đáng sợ, toàn thân tỏa ra ma lực mãnh liệt, bàn tay mạnh mẽ đưa lên, chống lại luồng tiên lực trước mặt.
"Xin Tôn giả lưu tình, có lẽ muội ấy đã bị trúng Khóa Hồn Ti rồi!"
Bát Hoang kiếm tỏa ra một màu xanh lam lóng lánh, làm nổi bật khuôn mặt tuấn mỹ của người thanh niên dưới bầu trời lạnh giá, Tần Kha đứng che ở trước mặt Trọng Tử, hơi thở dốc, "Ngày hôm trước sư phụ kiểm kê Khóa Hồn Ti, phát hiện thiếu một cái, Văn sư cô cho người điều tra thêm thì mới biết trước đó mấy ngày Diệu Nguyên đã đem nơi cất giấu Khóa Hồn Ti tiết lộ cho Trác thiếu phu nhân biết, sau đó nghe nói Trác thiếu phu nhân mất tích, Tần Kha đã đoán nhất định có liên quan đến việc này, xin Tôn giả nương tay, chớ sai lầm làm tổn thương muội ấy.”
Là Mẫn Tố Thu dùng Khóa Hồn Ti hãm hại con bé sao? Tâm trí của Lạc Âm Phàm như có thứ gì đó rơi vào, khẽ chao đảo.
Đến tận lúc này hắn mới hiểu được hàm ý trong nụ cười kia, là con bé đang cười nhạo hắn, con bé đã biết trước thể nào hắn cũng sẽ hoài nghi mình, trách tội mình, biết trước hắn sẽ lựa chọn làm như vậy, cho nên con bé không giải thích gì với hắn.
Mỗi khi đυ.ng phải chuyện của con bé, hắn luôn luôn không giữ được sự bình tĩnh vốn có của mình, chẳng lẽ nguyên nhân là bởi vì hắn biết trong người mình có nước mắt phượng hoàng sao?
Sát khí lập tức thu hết lại, tan biến không chút dấu vết, Lạc Âm Phàm trở nên trầm mặc.
"Ta có trúng Khóa Hồn Ti hay không thì có liên quan gì đến ngươi chứ?" Nhìn thấy Tần Kha, ngược lại Trọng Tử cảm thấy vô cùng tức giận, nàng ngước mắt lạnh lùng nhìn y, "Cho dù ta có trúng Khóa Hồn Ti thì vẫn thừa sức để gϊếŧ ngươi."
Tần Kha bình thản như không nghe thấy Trọng Tử nói gì, "Muội ấy là đồ đệ duy nhất của Tôn giả, Tôn giả đã tự tay gϊếŧ muội ấy hai lần rồi, bây giờ lại nhẫn tâm xuống tay muốn gϊếŧ muội ấy một lần nữa sao?"
Cả người Lạc Âm Phàm trở nên cứng ngắc.
Hai lần là sao? Hắn chỉ biết là mình đã dùng Khóa Hồn Ti khiến cho cơ thể của con bé bị phá hủy, làm tổn thương đến hồn phách của con bé, nhưng việc đó nào phải là hắn cố ý đâu. Vì sao Tần Kha lại nói như vậy? Chẳng lẽ trước kia hắn... Trước kia hắn đã làm gì? Rốt cuộc đoạn ký ức bị mất kia có những gì?
Không, không đúng, con bé sa đọa nhập ma cho nên phải chịu trừng phạt, nếu không phải vậy thì hắn làm sao có thể thừa nhận sai lầm khủng khϊếp đó được?
Lạc Âm Phàm cố gắng hết sức tự thuyết phục bản thân mình trấn tĩnh lại, "Cũng được, niệm tình ta và con bé đã từng là thầy trò, nếu con bé chịu theo ta trở về Nam Hoa lĩnh tội, ta nhất định sẽ bảo toàn tánh mạng cho nó."
"Tôn giả đang bức muội ấy rồi, muội ấy căn bản đã không còn đường lui nữa." Tần Kha lắc đầu, "Trời sinh sát khí thì đã sao, mọi việc đi đến kết cục ngày hôm nay, tất cả đều không là sai lầm của muội ấy, vì sao Tôn giả không hỏi rõ mọi chuyện trước đây trước khi quyết định một lần nữa?"
"Cái gì mà mọi chuyện trước đây, chuyện này đến phiên ngươi quản hay sao?" Trọng Tử tức giận đưa tay đánh ra một chưởng.
Tần Kha cứng rắn đứng yên chịu một chưởng của nàng, thân hình lảo đảo, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
"Nghiệp chướng!" Lạc Âm Phàm cầm kiếm lên.
Tần Kha lại đưa cánh tay lên bảo vệ nàng, "Tôn giả đã tự mình che dấu sát khí thay muội ấy rồi lại thu nhận muội ấy làm đồ đệ một lần nữa, nhưng kết quả vẫn không thể bảo vệ được muội ấy, Tôn giả thật sự là người ý chí sắt đá, lạnh lùng vô tình như vậy sao, người vốn không có một chút áy náy nào sao?"
"Ta cần sự áy náy của các ngươi sao?" Trọng Tử giận dữ quát lên, trong lòng bàn tay của nàng ma lực hội tụ lại sáng rực lên, "Ta nói rồi, ta sẽ không nương tay một lần nữa đâu, mau tránh ra!"
Rốt cục Tần Kha cũng phải tránh một chưởng này của Trọng Tử, cầm chặt lấy cổ tay nàng giữ lại, "Khóa Hồn Ti chưa được giải trừ, muội đả thương người khác ta không nói, nhưng sao muội chỉ biết làm tổn thương đến chính bản thân mình như vậy."
Những tổn thương sâu sắc nhất đều đã trải qua, nàng còn sợ tổn thương nào nữa chứ? Trọng Tử giãy hất bàn tay của Tần Kha đang giữ chặt cổ tay mình ra, cười lạnh: "Ta thân là Thiên ma, dù cho gϊếŧ hai người các ngươi cũng không chết dễ dàng vậy đâu, chỉ cần tịnh dưỡng hai ba ngày lại khỏe ngay thôi, ngươi nên lo lắng cho chính ngươi đi thì hơn."
"Trọng Tử!" Một chưởng nữa lại giáng xuống, Tần Kha buộc lòng phải lấy Bát Hoang kiếm ra chống đỡ, thân người khẽ gập xuống, lại phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Lạc Âm Phàm vẫn đứng yên như bức tượng, không lên tiếng cũng không hề ngăn cản hai người lại.
Đồ đệ của hắn, người bị hắn quên đi vì nước mắt phượng hoàng, lại được người khác hết lòng hết sức bảo vệ như vậy, hắn có năng lực gì để nói được bọn họ, hắn có thể làm được gì nữa đây?
Khóa Hồn Ti lợi hại nhất chính là khiến người đó làm hại người khác cũng chính là làm hại chính bản thân mình, bên khóe miệng của Trọng Tử cũng chầm chậm thấm ra một dòng máu đỏ tươi, nhưng bản thân nàng lại giống như hoàn toàn không có cảm giác, chỉ thấy trong con ngươi màu đỏ sậm của nàng lóe lên ánh sáng gần như điên cuồng, "Ngươi muốn chết sao?"
"Muội hãy bình tĩnh một chút."
"Tránh ra!"
"Trọng Tử!" Tần Kha quát khẽ, "Muốn ta chết rất dễ, muội không cần phải làm tổn thương chính mình như vậy."
Có lẽ là bị biểu tình trên khuôn mặt Tần Kha làm chấn động, Trọng Tử cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, nàng nhìn Tần Kha một lúc lâu sau đó bỗng nhiên cười nhạo: "Ngươi cho rằng ngươi làm vậy là có thể khiến ta cảm động sao?"
Tần Kha không biện bạch cũng không giải thích gì, chỉ đứng thẳng người lên, quay sang Lạc Âm Phàm nói với giọng rất bình tĩnh và rõ ràng, "Tần Kha cam nguyện thay muội ấy trả lại một mạng cho Thanh Hoa cung, xin Tôn giả hãy niệm tình cảm ngày xưa, sau này hãy bảo vệ tính mạng cho muội ấy."
Lạc Âm Phàm biến sắc, "Ngươi..."
Chưa kịp ra tay ngăn cản, trên vạt áo trắng tinh thuần kia đã có vô số đốm máu đỏ tươi thấm ra.
Tần Kha đã tự đoạn gân mạch của mình!
Không biết là vì màu máu đỏ tươi rất chói mắt, hay là vì ánh mắt kia quá dịu dàng mà lý trí rốt cục cũng đã tìm về với Trọng Tử, nàng hoảng sợ lẩm bẩm: "Ngươi... Làm gì vậy?"
Tần Kha hướng về phía nàng đưa tay lên khẽ gọi, "Trọng Tử, lại đây."
Là nàng hại chết Tần Kha? Nàng lại làm cái gì vậy? Nàng đã gây ra chuyện gì nữa đây? Trọng Tử hoảng sợ lui về phía sau, "Ta không cho ngươi chết, ta không muốn gϊếŧ ngươi, là tự ngươi..."
"Là huynh tự mình làm, không phải lỗi của muội."
"Ngươi cho rằng làm như vậy có thể khiến ta quay đầu trở lại được sao?"
"Ta từ trước tới giờ làm bất cứ việc gì đều không phải vì muốn khuyên muội quay đầu."
"Vậy vì sao?"
Tần Kha không trả lời, chỉ cố gắng hết sức, chật vật hướng về phía nàng cất bước, nhưng bất hạnh thay cả người không còn chút sức lực nào để gắng gượng phải quỳ nửa gối xuống, hai tay nắm lấy thanh kiếm chống đỡ mới miễn cưỡng không bị ngã xuống đất, "Nha đầu xấu xí, lại đây."
Cách xưng hô cách nhau một kiếp, xa xăm giống như nàng đã từng nghe thấy trong giấc mộng của mình.
Ngọn núi tiên, con cá lớn, mặt biển rộng, tiểu công tử áo tím đầu mang kim quan cao ngạo, khuôn mặt nhăn nhó gọi nàng là ‘Nha đầu xấu xí’, né tránh bàn tay của nàng nhưng lúc nàng bị bắt nạt lại đứng ở trước mặt bảo vệ nàng.
Hẳn là nàng và người thanh niên đó đã rất gần nhau, nhưng không biết từ khi nào thì hai người ngược lại càng ngày càng cách xa nhau.
Đó là người thanh niên mà khi nàng phải chịu trọng hình đã cố gắng hết sức trấn an bản thân mình phải giữ bình tĩnh, không để ý thương thế của bản thân đến bên nàng, cầm lấy bàn tay nàng nói nàng hãy nhẫn nhịn chịu đựng, nhẫn nhịn chờ đợi, chờ đến ngày y cứu nàng ra, chờ y tinh lọc hết sát khí cho nàng.
Nàng chưa đợi được đến ngày đó đã trở thành vạn kiếp bất phục.
Khi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể cứu vãn được gì, người thanh niên đó đã lựa chọn chết ở trên tay của chính mình, chỉ vì không muốn để cho Khóa Hồn Ti trong người nàng làm cho nàng bị thương.
Những ngón tay thon dài như ngọc đang vươn trước mặt nàng kia, sức lực từ mỗi đốt mỗi khấc tỏa ra trên bàn tay ấy, giống như vì cứu vớt nàng, bảo vệ nàng mà được sinh ra. Trọng Tử, chầm chậm, chầm chậm bước tới, nắm chặt lấy.
Tần Kha lập tức nắm chặt bàn tay nhỏ bé kia, "Từ lúc cùng muội bái nhập tiên môn, ta lúc nào cũng bế quan luyện công, chỉ vì ta nghe chưởng giáo nói muội trời sinh sát khí nhất định sẽ nhập ma, nên không thể cho muội tu luyện pháp thuật được, bởi vậy ta mới ôm hy vọng hão huyền đến một ngày có thể tu luyện thành công, trở thành lợi hại như Tôn giả để bảo vệ muội thật tốt."
Tần Kha chợt trầm mặc một lát rồi cười khổ nói, "Sớm biết như thế..."
Nếu sớm biết được kết quả trước sau gì vẫn là không bảo vệ được nàng, sớm biết được cho dù có cố gắng đến mấy cũng không thay đổi được định mệnh đã được an bài thì y cần gì phải đi bế quan, cần gì phải tu luyện tiên thuật, dành thời gian đó để được ở bên cạnh nàng thêm vài năm nữa có lẽ còn tốt hơn nhiều.
Có cảm thấy hối hận không?
Có lẽ không cần phải phức tạp như vậy, gần như chỉ là một tình cảm rất đơn giản mà thôi, y vẫn là tiểu công tử bề ngoài không được thân thiện kia, chỉ đơn thuần nghĩ là phải bảo vệ nha đầu xấu xí hay khóc kia.
Trọng Tử lắc đầu, chỉ biết lắc đầu.
"Ta vốn sinh ra ở nơi phú quý, cũng vì ngưỡng mộ chốn tiên giới cho nên mới đến, ta đã từng thề sẽ bảo vệ nhân gian chém hết yêu ma, không nghĩ tới..." Tần Kha nhìn Bát Hoang thần kiếm trong tay, đem nó dâng lên cho Lạc Âm Phàm, "Xin Tôn giả hãy đem nó mang về giao cho sư phụ, là Tần Kha đã cô phụ sự kỳ vọng của sư phụ, nhưng cầu xin sư phụ và Tôn giả không nên trách tội muội ấy."
"Là ta vô dụng, không cách nào mở cho muội một con đường để quay đầu trở lại," Tần Kha dùng lực kéo Trọng Tử lại gần, "Sau này muội đừng để cho bản thân mình dễ dàng bị tổn thương nữa, biết chưa."
Biết rất rõ là không còn con đường nào có thể đi, cho nên mới không khuyên nàng quay đầu trở lại, chỉ cố gắng làm cho nàng biết yêu quý bản thân mình hơn, ít làm tổn thương đến bản thân mình hơn mà thôi.
Thế giới ngập tràn tuyết trắng trước mắt trong nháy mắt đã biến thành mặt biển rộng lớn, mờ mịt.
Dưới lòng bàn chân không phải triền núi, mà là đang ở trên lưng con cá lớn màu xanh đen.
Con cá nhấp nhô trên mặt biển, những luồng gió biển thổi phất qua, hòa cùng với tiếng sóng biển rì rầm là tiếng kêu chói tai của những con hải âu đang chao liệng trên bầu trời, như đang tái hiện lại dần dần những câu chuyện ngày xưa cũ.
"Cuộc đời này ta vốn lập chí tu tiên, nhưng nếu có kiếp sau chúng ta sẽ không gia nhập tiên môn nữa, có được không, nha đầu xấu xí?"
"Muội còn có kiếp sau sao?"
Khuôn mặt tuấn tú trắng bệch hệt như tuyết trắng đang tung bay bốn phía, nhưng lại không hề phảng phất nét lạnh lùng, Tần Kha khẽ mỉm cười thật ấm áp và dịu dàng nói, "Nhất định có."
Cuối cùng bóng dáng anh tuấn kia cũng ngã xuống ôm theo nàng ngã ngồi xuống theo.
Là Tần Kha đã dùng chút pháp lực cuối cùng của mình xây dựng nên ảo cảnh này, khi người ngã xuống lập tức ảo ảnh kia cũng biến mất, một bóng dáng vọt lại mang theo tiếng thét chói tai lẫn tiếng khóc nức nở, chính là Tư Mã Diệu Nguyên theo đuôi tới đây.
Thân thể của người thanh niên ấy trong tay Trọng Tử vẫn còn hơi ấm, nàng đưa tay ôm mặt Tần Kha giữ chặt vào trong ngực của mình, không hề nói bất cứ một lời nào, cũng không rơi lệ.
Trong tiên ngục tối tăm, đó chính là người đã ôm lấy bả vai của nàng, nói nàng ngốc nghếch rồi lại ấm áp răn dạy nàng, "Một người, nếu ngay cả chính bản thân mình cũng không tự bảo vệ được thì sao có thể trông chờ vào người khác đến giúp đỡ muội đây?"
Nhưng hiện tại, người đó vẫn một lòng bảo vệ nàng, bảo vệ đến mức quên cả chính bản thân mình.
‘Từng bước rồi từng bước, tất cả mọi thứ đều ngày càng cách xa muội, vì sao ngay cả huynh mà cũng không thể giữ lại được? Muội đã là ma, vạn kiếp bất phục, ngay cả người kia cũng đang ép muội, vì sao huynh còn không chịu buông tay? Muội đã tuyệt tình như vậy, vì sao huynh vẫn không chịu cách xa muội một chút chứ?’
‘Hồn phách quay về địa phủ đầu thai chuyển kiếp, liệu kiếp sau huynh còn có thể là vị tiểu công tử trẻ tuổi, kiêu ngạo mà có vẻ người lớn ấy nữa hay không? Lớn lên lại là một thanh niên khôn khéo, ổn trọng, có chừng có mực, khi đó chỉ mong huynh sẽ không phải gặp lại muội nữa, cũng không còn ngốc nghếch như vậy nữa.’
"Tần sư huynh! Tần sư huynh, huynh làm sao vậy?" Nhìn thấy máu tươi thấm đỏ trên vạt áo trắng tinh thuần, khuôn mặt đang tươi cười lập tức trở nên dữ tợn vô cùng, Tư Mã Diệu Nguyên điên cuồng rút kiếm ra hướng về phía Trọng Tử hung hăng đâm tới, "Lại là ngươi, ngươi hại chết Tần sư huynh!"
Trọng Tử vẫn trơ ra như một bức tượng, khuôn mặt không chút thay đổi, hai tay vẫn ôm chặt lấy Tần Kha ngồi bất động trong tuyết.
Tiên ấn lập tức hình thành, Tư Mã Diệu Nguyên bị đánh bật ra phía sau phải lùi lại vài bước mới đứng vững được, "Ả ta hại chết Tần sư huynh, Tôn giả!"
"Hại chết huynh ấy không phải Trọng Tử mà chính là ngươi." Một giọng nói thản nhiên khác vang lên.
Chiếc áo choàng màu lam hiện ra trong tuyết trắng, bên hông đeo một thanh trường kiếm, Văn Linh Chi chậm rãi đi tới, "Nếu không phải do ngươi lòng dạ bất lương rắp tâm ám hại người khác, cố ý tiết lộ nơi cất giấu Khóa Hồn Ti cho Mẫn Tố Thu biết, thì tất cả những việc này đều không thể xảy ra."
"Ngươi nói bậy, làm sao ta có thể làm hại huynh ấy được?" Tư Mã Diệu Nguyên điên loạn lắc đầu liên tục, đưa tay chỉ vào Trọng Tử, "Ta chỉ muốn làm cho ả phải đau đớn, làm cho ả nếm thử mùi vị của Khóa Hồn Ti, ả ta là ma, vốn là kẻ đáng chết, không phải sao? Ta không phải người làm hại Tần sư huynh!"
Lúc gọi Tần Kha ra làm sao biết trước được kết cục lại trở thành như vậy. Văn Linh Chi nhìn Tần Kha, sau đó quay sang Lạc Âm Phàm thi lễ, "Ngày hôm trước, đệ tử Thiên Sơn đã làm chứng, trước đây Nguyệt Kiều lên Nam Hoa lén lút tiến vào tiên ngục hạ nhục Trọng Tử, sau đó đột nhập vào băng lao ở Côn Luân, đều là do Tư Mã Diệu Nguyên khuyến khích và xúi giục. Nay Tư Mã Diệu Nguyên lại tiết lộ nơi cất giấu bí mật bảo bối Khóa Hồn Ti của bổn môn làm liên lụy đến Trác thiếu phu nhân, hạ nhục môn phong của Nam Hoa, đáng bị xử tội. Linh Chi đã bẩm báo Đốc giáo, Đốc giáo đã hạ lệnh lập tức huỷ bỏ tu vi của Tư Mã Diệu Nguyên, trục xuất khỏi Nam Hoa, đuổi về hoàng cung."
Lạc Âm Phàm nghe Văn Linh Chi bẩm báo mà chỉ máy móc gật đầu, không nói gì.
Huỷ bỏ tu vi, trục xuất khỏi Nam Hoa! Tư Mã Diệu Nguyên nghe thấy những lời này mà như sét đánh giữa trời quang, sắc mặt trở nên trắng bệch, "Không, không thể như thế được!"
Văn Linh Chi chỉ nói: "Ta đã sớm cảnh cáo ngươi, Tư Mã Diệu Nguyên, từ nay về sau ngươi không được lấy thân phận đệ tử tiên môn để tự gắn lên cho mình nữa."
"Không đúng! Ngươi gạt ta!" Tư Mã Diệu Nguyên gào thét: "Ta là công chúa, phụ hoàng ta là hoàng đế ở nhân gian, chưởng giáo không thể làm như vậy!"
"Tiên môn không có công chúa, " Văn Linh Chi vẫn thản nhiên, "Những thứ vốn thuộc về mình không cần phải dùng thủ đoạn vẫn lấy được, còn những thứ không thuộc về mình cho dù ngươi có dùng hết thủ đoạn cũng không được gì. Trọng Tử nhập ma quả thật là chuyện đáng buồn. Nhưng Tư Mã Diệu Nguyên, thật ra ngươi có biết rằng người đáng buồn nhất chính là ngươi hay không, vì sao ngươi không quay đầu lại nhìn xem bản thân mình ra sao, nhìn xem bởi vì lòng ghen tị mà ngươi đã làm ra những chuyện gì, biến thành con người như thế nào. Bản thân ngươi nếu không có Tần Kha thì ngươi còn có những người khác, có thân phận tôn quý, có chưởng giáo và tiên tôn coi trọng ngươi, nhưng nay ngươi lại không có bất cứ thứ gì nữa, tất cả đều là do ngươi tự mình chuốc lấy mà thôi.
"Ta không tin! Ta muốn gặp Chưởng giáo! Ta muốn gặp Đốc giáo!"
"Bởi vì ngươi mà đã làm hại Trác thiếu phu nhân Mẫn Tố Thu chết, làm hại đệ tử của Chưởng giáo là Tần Kha bỏ mình, ngươi thấy Chưởng giáo và Đốc giáo còn muốn gặp ngươi không, ngươi còn mong muốn một kết cục khác nữa sao?"
Tư Mã Diệu Nguyên nghe Văn Linh Chi vạch trần mà thất hồn lạc phách, cả người không còn chút sức lực nào ngã nhào xuống mặt đất.
Đúng vậy, với địa vị công chúa cao quý ở nhân gian, nàng có được nhiều thứ lắm, có sự sủng ái của phụ hoàng và mẫu phi nàng, lại có tư chất tu tiên tốt nên được Chưởng giáo và Đốc giáo tiên tôn đề bạt và coi trọng, là tân đệ tử ưu tú nhất trong số những đệ tử mới nhập môn. Nhưng vì nàng nghĩ sai, vì nàng lầm lạc nên đã tự đạp đổ hết tất cả rồi, đem khoảng thời gian tốt đẹp nhất của cuộc đời lãng phí vào sự ghen tị và mưu toan tính kế hại người, không những hại chết Tần Kha mà còn hại chết Mẫn Tố Thu nữa! Những năm gần đây, nàng dùng lễ vật đã được chuẩn bị trước để mua chuộc lòng người, nhưng có bao giờ nàng nghĩ rằng những người đó có được mấy người là thật tâm đối đãi tốt với nàng hay không? Xung quanh chỉ có một đám người đi theo nịnh hót nàng, chưa từng có ai khuyên can nàng lấy một câu. Trọng Tử gặp chuyện không may nhưng lúc nào cũng có người thương, lại còn có người hết lòng bảo vệ chẳng tiếc mạng sống của mình. Còn nàng, gây náo loạn khắp nơi làm ra những chuyện lớn như vậy, cũng không có lấy một lời cầu xin, nhưng Nam Hoa lại là nơi sinh sống yên ổn nhất của nàng! Trở lại hoàng cung sao? Mẫu phi đã không còn được sủng hạnh như ngày trước, việc đem nàng bái nhập tiên môn chính là lợi thế và hy vọng duy nhất của bà, nay nàng lại bị trục xuất khỏi Nam Hoa, nàng đã không còn là đứa con gái đáng yêu ở bên cạnh phụ hoàng nhiều năm rồi, phụ hoàng còn có thể yêu thương nàng như trước đây nữa không? Nàng bây giờ thật sự là không hề có bất cứ thứ gì!
Trọng Tử gắng sức ôm Tần Kha đứng lên, không hề nhìn những người xung quanh đến một cái, cả người hóa thành một cơn gió biến mất.
Trên không trung, không biết từ khi nào tuyết lại bắt đầu rơi xuống, càng lúc càng dày. Lạc Âm Phàm đứng giữa màn tuyết trắng đó, bóng áo trắng lộ ra nét thê thảm và ảm đạm, cả người hắn bị gió lốc và tuyết trắng bao vây, dường như đã biến thành một khối băng lạnh lẽo.
Hết chương 54