Kết SE 2
…Ting…
Cửa phòng cấp cứu mở ra. Khuôn mặt các y bác sĩ thấm trọn sự mệt mỏi, bác sĩ trưởng đi đến chỗ Mạc Phong đang ngồi gục bên ghế, ông nói nhỏ:
– Chàng trai, mạnh mẽ lên…
Nói rồi ông ủ rũ đi về cuối hành lang. Mạc Phong nghe vậy, ngửng mặt lên. Đàn em đứng thành hàng ngoài cửa, ai cũng gằm hết mặt xuống, khuôn mặt họ cũng buồn nhẹ. Mạc Phong đứng lên, nhẹ nhàng bước vào phòng cấp cứu. Không gian thật tĩnh mịch, anh chầm chậm đi tới nơi Tuệ Mẫn nằm. Thế đấy, sao trong mọi hoàn cảnh, người con gái kia luôn lộng lẫy. Cô được đắp một chiếc chăn trắng mỏng, để lộ khuôn mặt rất đỗi xinh đẹp, tinh tú nhẹ nhàng…Tuệ Mẫn như 1 cô công chúa ngủ trong rừng vậy..Chỉ khác là, công chúa sẽ tỉnh dậy, sau nụ hôn của hoàng tử, còn cô…thì không. Mạc Phong tiều tụy, lết đôi chân mình đi tới cạnh giường bệnh, ngồi bên mép giường…Bắt đầu lúc này, sự yếu đuối của đàn ông rơi…Nước mắt Mạc Phong rơi xuống…Anh nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt, không còn chút mạch sống, đưa lên miệng, hôn vào hơi cổ tay, nước mắt theo dòng chảy lăn xuống đôi tay lạnh buốt nhỏ bé ấy…Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô. 1 chút dư vị cuối cùng mà có thể còn giữ..Nước mắt nóng hổi chảy xuống hai bên má của cô. Giọng anh lạc đi, run run lên:
– Trần Tuệ Mẫn…cô gái 18 tuổi của anh…Cảm ơn và xin lỗi…
-Cảm ơn em vì đã đến bên anh…Xin lỗi em vì để em rời đi…
Nói rồi, anh hôn nhẹ lên trán, đứng dậy, phủ tấm chăn trắng chùm lên mặt cô. Quay người, đi nhanh ra khỏi
——————————Vài ngày sau——————————-
Vậy là đám tang của người con gái tên Tuệ Mẫn cũng đã xong xuôi, hàng nghìn học sinh, giáo viên đã đến cùng với những cảm xúc bàng hoàng, xúc động mạnh…Ai ai cũng tiếc cho em, một người em gái xinh đẹp, tài năng,..tương lai của em thật sáng. Em cố gắng thi đậu vào trường bằng chính năng lực bản thân, em gồng tinh thần mình lên khi ba mẹ lần lượt qua đời, em kiếm tiền bằng mọi công việc,… Em sẽ hạnh phúc mãi, được sống nhiều hơn cái tuổi 18…nếu em không gặp anh- Chu Mạc Phong…
——————————————————————————
Hôm nay Mạc Phong đến nghĩa trang, anh mang theo hai bó hoa: 1 là tulip tím, 1 là bó cúc trắng….Đúng vậy, trùng hợp không? Khi ngày Tuệ Mẫn ra đi cũng là ngày Thanh An rời bỏ anh…Anh đứng trước di ảnh hai cô gái, nhẹ nhàng nói:
– Tulip tím- màu hoa chung thủy, huyền bí, có phần sắc sảo, luôn trỗi dậy mạnh mẽ đón nắng mai…Là em….Tiêu Thanh An
– Cúc trắng- loài cúc dại, nhẹ nhàng, đơn sơ nhưng luôn âm thầm kiên cường…Trần Tuệ Mẫn…chính em
Anh cẩn thận đặt hai bó hoa xuống mộ hai người con gái anh thương. Mạc Phong trải lòng:
– Thật buồn cười…khi cứ ngỡ anh có thể hạnh phúc mãi với một đám cưới bên em, Thanh An, nhưng không phải…và tưởng như được hưởng hạnh phúc một lần nữa…cố gắng bảo vệ sau những lỗi lầm quá khứ, Tuệ Mẫn, rồi em cũng rời đi…
– Nếu ông trời đã an bài, tôi- Chu Mạc Phong này chỉ có thể cô đơn…thì xin cất gọn hai em…mãi mãi trong con tim đã rỉ hết máu này…
– Cảm ơn đã đến với cuộc đời vô vị này của Chu Mạc Phong…
Nói rồi anh rời ra xe, trở về với căn nhà một mình lẻ bóng
Oh la la.Vậy là lại 1 bộ truyện nữa kết thúc. Xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến các anh, chị, em, bạn dì,..là độc giả, những người làm nên thành công lớn nhất cho bộ truyện Thầy là thú này. Xin chân thành cảm ơn tất cả và mong rằng mọi người vẫn sẽ giành trọn sự yêu thương, sự ủng hộ cho mình- 1 người viết truyện chập chững này.