Thầy Là Thú

Chương 21: Kết HE3: Dằn vặt

Tuệ Mẫn sau khi nằm nghỉ 1 lúc thì tỉnh dậy. Cũng tối rồi, 19 giờ. Trong phòng chỉ có mình cô, sao mà cô đơn thật. Y tá gõ cửa rồi nhẹ nhàng kéo đồ ăn vào cho cô. Vị bác sĩ đi vào, nói:

– Để ta kiểm tra vết thương của cháu một chút nhé

Cô gật đầu. Kiểm tra xong, y tá cẩn thận kéo khay đồ ăn lại cho cô, dặn dò:

– Khi nào em ăn xong, ấn nơi chuông này, sẽ có người vào dọn, nhé

Tuệ Mẫn cũng gật đầu. Hiện giờ cô chẳng muốn nói chuyện với ai cả. Mạc Phong chắc cũng rời phòng lúc cô ngủ. Cô tự nhiên hỏi:

– Phong…Liệu anh còn cần em?

Cùng lúc đó, Mạc Phong đang tại nhà. Anh ngồi nơi phòng khách, la liệt trên bàn là từng chai rượu đã uống  hết. Mạc Phong ủ rũ nói:

– Tuệ Mẫn…Em muốn tôi phải như nào?

Mấy ngày sau, cô khỏi hẳn, vết thương đã lành miệng. Tài xế của anh đến đón cô về. Bước vào căn nhà mà đã 1 tuần nay cô không ở, Tuệ Mẫn hơi rướn lên nhìn xung quanh, xem Mạc Phong ở đâu. 1 người đàn em của anh biết vậy, nói:

– Anh Phong đi giải quyết công việc, chị cứ ăn uống, nghỉ ngơi trước đi…

Tuệ Mẫn hơi bất ngờ. Vậy là…Phong không chờ cô sao, không vui mừng với sự trở về này mà còn công việc?

Tối đến, cô ăn một mình. Bế giảng năm học qua rồi nên cô dọn sách vở cũng một mình. Chứ mọi lúc trước, tiếng anh cứ ríu rít bên cạnh.

22 giờ tối, Tuệ Mẫn nằm trên giường một mình. Mạc Phong vẫn chưa về. Cô cố thức, thức thật lâu nhưng không có sự xuất hiện gì của anh.

Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy…Mạc Phong đêm qua không về? Chỗ nằm bên cạnh lạnh quá…

Vẫn lặp lại như vậy, cả tuần nay cô dậy một mình, ăn một mình, ngủ một mình,…

Một hôm, cô nghe được cuộc trò chuyện của 1 người đàn em với anh…Hình như vậy? Nghe một chút,..

– Dạ chị nhà vẫn sống tốt, sinh hoạt điều độ, bình thường,…

– Ừm, nhớ chú ý sức khỏe cho cô ấy….

– Dạ chị liên tục hỏi bao giờ anh về, thì…

– Cậu cứ nói qua loa chắc tầm mấy ngày nữa…

Tuệ Mẫn chạy ra, giựt ngay điện thoại trên tay đàn em, nước mắt nhòe trên khuôn mặt, rặn ra nói:

– Phong…

Phía bên kia đầu dây vẫn im lặng, cô nói tiếp:

– Anh đang ở đâu đấy anh?

– Làm ơn trả lời em đi?

– Chu Mạc Phong….hức hức

Cuối cùng, anh cũng chịu trả lời:

– Mẫn…đừng khóc…Tạm thời..chúng ta chưa thể gặp nhau được….

Cô cắt ngang:

– Vậy là bao giờ? Hả?

Cô nhận lại 1 sự im lặng của anh, và câu trả lời:

– Thôi..em nghỉ đi

Tiếng dập máy, kết thúc cuộc trò chuyện…Tút…Tút…Tút