Đêm đó Mạc Phong có hơi trằn trọc. Anh không thôi suy nghĩ về chuyện cũ. Nó ám ảnh anh, và khi anh ở với Tuệ Mẫn, anh vẫn lo. Mạc Phong đắp nhẹ lớp chăn lên cho cô, rời mình ra ngoài ban công, nhìn lên trên bầu trời sao, anh nói nhỏ với mình:
– Đã 3 năm rồi đấy…
Sáng hôm sau, Tuệ Mẫn lơ mơ tỉnh dậy. Đã 6 giờ, nhanh nhanh vào chuẩn bị rồi xuống ăn sáng nào. Xuống bếp, cô thấy anh đang đeo tạp dề, đứng nấu ăn, khác hẳn với cái dáng vẻ cao ngạo bình thường. Thấy cô, Mạc Phong nhẹ nhàng nói:
– Chào buổi sáng cưng
Tuệ Mẫn nhìn anh với con mắt dị ứng, từ từ tiến về phía bàn ăn. Cô ngồi xuống, chiếc chân váy đồng phục hơi hớ hênh ra. Hôm nay anh nấu mỳ sốt. Nhẹ nhàng đặt qua chỗ cô, rồi lẳng lặng kéo ghế ngồi đối diện. Tuệ Mẫn thấy hơi kì lạ vì mọi bữa ăn, lúc nào anh cũng đặt cô ngồi lên đùi, rồi trêu ghẹo đủ thứ, hôm nay thì không. Càng tốt. Rồi có vài cấp dưới của anh đi vào, lễ phép:
– Đại ca, chị ạ
Mạc Phong lạnh lùng lên tiếng:
– Ra ngoài ghế đợi
Tuệ Mẫn lễ phép cúi đầu chào. Họ ra ngoài ghế ngồi đợi. Tuệ Mẫn đưa 1 thìa mỳ lên miệng, ăn ngon lành. Cô có chút quan tâm, hỏi:
– Anh ăn gì chưa?
Mạc Phong trả lời:
– Đây…bây giờ tôi ăn
Nói rồi anh tuồn mình xuống gầm bàn, đi lại chỗ cô. Anh trồi lên, vòng tay ôm vào eo cô, mặt cứ rúc vào ngực sau lớp áo sơmi học sinh. Tuệ Mẫn hơi hoảng:
– Này, anh làm gì vậy? Có người ngoài kia đấy….Bỏ ra
Mạc Phong bỉ ổi:
– Vậy thì chút nữa em rên bé thôi nhé
Nói rồi anh hít hà hương thơm nhẹ nơi ngực cô, bàn tay bắt đầu chuyển động xuống hoa nguyệt, thò vào trong quần, bắt đầu công việc. Anh nói:
– Ăn đi… Anh nấu ngon lấm đó
Tuệ Mẫn khó nhọc nhai nuốt trọn vẹn. Bỗng dưng anh ấn mạnh 1 phát vào sâu trong, cô rên lên:
– Ưʍ..ngô…
Cô liền đưa tay lên bịt miệng mình lại. Chiếc quần lót được anh kéo hẳn xuống dưới chân. Đưa tay mình tách đùi sang hai bên, anh ngắm nhìn hoa nguyệt đang rỉ nước dần dần. Trông rất kích thích. Ngay lập tức, anh vùi mặt vào bên trong, bắt đầu chuyển động cái lưỡi tinh tế của mình, xoáy sâu vào cô bé của cô. Anh đá lưỡi lên nơi hạt lựu, ngậm mút nó như viên kẹo nhỏ. Hai tay anh rướn lên, thò vào trong áo sơmi, bắt đầu xoa nắn ngực cô. Loại áo lót cô mặc được may bằng loại vải mỏng, nhẹ, có ren quanh. Chính vì vậy nên Mạc Phong cũng không cần phải cởi áo lót ra làm gì, loại áo mặc như không mặc, chỉ đủ vải che nhẹ đi hai hạt đậu, tránh bị lộ.
Bỗng từ đâu 1 đàn em của anh đi vào, anh ta lễ phép nói:
– Dạ em xin cốc nước
Tuệ Mẫn gật đầu, có hơi chút bối rối. Mạc Phong nhân cơ hội này thì càn quét chiếc lưỡi của mình mạnh hơn, bắt cô vào thế khó xử. Anh ta lại hỏi:
– Anh Phong đâu vậy chị?
Tuệ Mẫn hơi chột dạ. Cô ngơ ngác nói:
– Anh…anh đang trên phòng.
Anh ta gật gù rồi rời ra phòng khách. Tuệ Mẫn vừa phải kìm nén tiếng rên, hơi thở phải cố lưu thông bình thường. Giờ cô bắt đầu xả ra. Tuệ Mẫn thở gấp, tiếng rên cất lên nhè nhẹ nhưng đều tăm tắp:
– A..Phong…hớ..ư..ưhm
Mạc Phong thích thú nhìn cảnh con mèo nhà anh đang phải kìm nén thứ mà khó ai đủ kiên nhẫn để ngăn. Mãi cho đến khi Tuệ Mẫn ăn hết đĩa mỳ sốt, Mạc Phong liếm quanh 1 vòng hoa nguyệt rồi nhẹ nhàng kéo chiếc quần lót của cô lên. Anh hôn nhẹ vào lớp quần khiến cô run run lên.
Mạc Phong bắt đầu nói:
– Anh ăn sáng xong rồi
Tuệ Mẫn gằn lại:
– Anh…chết đi
Rồi Mạc Phong nhoi lên, ra ngoài dặn dò với mấy người gì đấy. Sau đó anh với cô đi đến trường.