Lỗ Vĩnh Hạc thấy vậy, bất giác gật đầu, võ tay nói: “Không tồi không tồi’ “Thắng này rất có tiêm năng làm chó đấy!”
“Từ nay về sau làm chó cho tao đi.”
Nói xong, Lỗ Vĩnh Hạc lại nói một câu khiến Liễu Bạch chấn động toàn thân, không kìm được cơn giận.
Hai chân của Lỗ ‘Vĩnh Hạc hoàn toàn: mở Tai ì Hản chỉ vào Dư Tứ Tú nói: “Cô qua đây cởϊ qυầи tôi ra”“
Dư Tú Tú sững sờ.
Liễu Bạch vội nói: “Lỗ công tử, chẳng phải đã nói chỉ cần tôi quỳ đủ một tiếng là được sao?”
“Mày quỳ một tiếng không sai, nhưng sự trừng phạt dành cho vợ mày lại khác”
“Vợ mày là phụ nữ, tao đương nhiên không nỡ để cô ta phải quỳ trên thủy tinh giống mày”
“Cho nên, tao chọn cho cô ấy một việc vô cùng nhẹ nhàng”
“Từ tối qua đến giờ bổn công tử chưa được thoải mái, bây giờ kêu vợ mày đến phục vụ tao”
“Không được! Tuyệt đối không được!”
u Bạch vừa vội vã đứng dậy.
Cao Ngọc Thụ ở bên cạnh đã có chuẩn bị từ trước, hắn lập tức tiến lên ấn chặt vai Liễu Bạch.
“Hự áII”
Tiếng kêu đau đớn.
‘Vốn dĩ đống thủy tinh kia đã đâm vào đầu gối của Liễu Bạch.
Giờ bị Cao Ngọc Thụ dùng sức ấn mạnh xuống.
Những mảnh thủy tính đó hoàn toàn găm hẳn vào da thịt Liễu Bạch.
Hơn nữa, cùng với sự giằng co không dứt của Liễu Bạch.
Những vết thương này lại càng nặng hơn.
Máu cũng chảy ra ngày càng nhiều!
“Đừng động đậy, đừng động đậy’“
“Nếu mày còn dám động đậy, bây giờ tao sẽ gọi mười mấy thẳng vệ sĩ vào đây.”
“Cho chúng nó chơi vợ mày trước mặt mày.”
“Ha ha ha! Mày tự suy nghĩ đi, rốt cuộc muốn thế nào?”
Cười.
Cười điên cuồng.
Trên mặt Lỗ Vĩnh Hạc toàn là nụ cười không coi ai ra gì.
Bây giờ chỉ có cách tra tấn lăng mạ người khác thì hắn mới có được kɧoáı ©ảʍ!
Lúc này, mặt Dư Tú Tú đã tái mét lại.
Sự vô liêm sỈ của gã đàn ông trước mắt này đã vượt xa tưởng tượng của cô.
Khi cô còn đang do dự, Cao Ngọc Thụ bên cạnh nói một câu.
“Tôi khuyên cô mau qua đó.”
“Nếu không máu của chồng cô chảy cạn rồi, cho dù đến bệnh viện cũng không cứu được nữa đâu.”
“Nếu cô cố hết sức phục vụ công tử nhà tôi, khiến công tử nhà tôi sung sướиɠ”
“Công tử sẽ sớm tha thứ cho vợ chồng các người, các người cũng có thể vui vẻ mà rời đi”
Vui vẻ?
Sao có thể vui vẻ nổi chứ?
Trên đời này làm gì có người đàn ông nào lại cho phép.
người phụ nữ của mình làm ra chuyện khó coi này ngay trước mắt mình?
Dư Tú Tú nhìn Liễu Bạch, nước mắt đầm đìa chảy thành dòng.
“Ông xã, em xin lỗi, xin anh tha thứ cho em.”
Dư Tú Tú siết chặt tay, vì dùng quá sức mà các đốt ngón tay đều trắng lên.
“Đừng mài! Đừng mài!”
Liễu Bạch không ngừng kêu gào giận dữ.
Cổ họng anh ta đã hoàn toàn khàn đặ!
c “Khốn kiếp! Thằng khốn nạn Lỗ Vĩnh Hạc! Mày không.
phải là người! Mày không phải là người!!!”
“Ha ha ha ha! Bổn công tử đương nhiên không phải là người, trước mặt các ngươi, bổn công tử chính là Thần”
“Tao muốn mày sống thì sống.”
“Tao muốn mày chết thì phải chết.”
“Bây giờ ở đó mà nhìn vợ mày lắc đầu vẫy đuôi kêu la sung sướиɠ trước mặt tao đi!”
Dư Tú Tú từ từ đến trước mắt Lỗ Vĩnh Hạc.
Liễu Bạch giãy giụa càng dữ dội: cũng không muốn em như vậy!
“Đừng, cho dù anh chết