Tôn Mạn Lợi vội vã rút điện thoại ra: “Tôi đã làm theo lời anh đến căn phòng này rồi, mau đưa tài liệu cho tôi!”
Trong điện thoại vang lên giọng nói bình thản của Lý Hàng: “Tài liệu ở trong ngăn tủ của bàn trà.”
Lúc này, Lý Hàng lại bổ sung một câu: “Ngoài ra, chúc gia đình các người hòa thuận, tuyệt đối đừng đánh nhau nhé!”
Tôn Mạn Lợi vội cúp điện thoại.
Bà ta lấy từ trong ngăn kéo ra một túi tài liệu.
Giây phút nhìn thấy túi tài liệu, bà ta thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹt Túi tài liệu này đựng cái gì vậy, cho con xem với.”
Vừa nói, Tiền Gia Bình vừa đưa tay qua định cầm lấy túi Tài liệu.
Tôn Mạn Lợi xô mạnh Tiền Gia Bình: “Thứ này không liên quan gì đến con, có người cố tình đặt ở căn phòng này.”
Tiền Gia Bình không tin lời Tôn Mạn Lợi.
Anh ta cau mày nói: “Nếu đối phương đã đặt túi tài liệu này ở đây thì chắc chắn có liên quan đến con, đưa con xem xem”
“Không được, không thể cho con xem”
Hai người tranh giành qua lại trên sofa.
Trong lúc tranh giành, Tiền Gia Bình đè Tôn Mạn Lợi lên sofa.
Đúng lúc này, cửa phòng đột ngột bị đạp bay ra!
“Rầm!”
Hai người Tôn Mạn Lợi và Tiền Gia Bình đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Lập tức biến sắc!
Tiền Thành Hào!
Ông ta đang đứng ngoài cửa!
Tiền Gia Bình vội giãy ra, sắc mặt kinh hoàng nói với Tiền Thành Hào: “Ba, ba nghe con giải thích, sự việc không như ba nhìn thấy đâu…”
Tiền Thành Hào không nói gì đi vào trong phòng.
Ông ta nhìn Tiền Gia Bình đang mặc áo choàng tắm.
Sau đó nhìn chằm chằm sang Tôn Mạn Lợi quần áo xộc xệch.
Nếu là người khác, nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của hai người, trong đầu chỉ có một kết luận!
Tiền Thành Hào thốt lên với Chó Chết ở phía sau bằng một giọng điệu cực kỳ trầm thấp: “Lục soát.”
Chó Chết lập tức dẫn người lục soát khắp căn phòng.
Không lâu sau, Chó Chết xách một chiếc thùng rác từ phòng ngủ đi ra.
Chó Chết úp ngược thùng rác đổ ra trước mắt Tiền Thành Hào.
Nếu là bình thường, Tiền Thành Hào đương nhiên không đời nào cúi cái đầu cao quý của ông ta xuống nhìn mấy thứ đồ trong thùng rác.
Nhưng giờ phút này, ông ta đã cúi đầu.
Bởi vì ông ta nhìn thấy hai chiếc bαo ©αo sυ vừa mới sử dụng trong thùng rác.
“Tiền lão gia, tôi còn phát hiện cái này dưới gầm giường.”
Chó Chết đưa chiếc bông tai kim cương còn lại vào tay.
Tiền Thành Hào.
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc bông tai kim cương này, Tiền Thành Hào đã hành động.
Ông ta lập tức xông đến Tiền Gia Bình.
“Bốp!”
Cái tát này vang dội khắp căn phòng.
Tiền Thành Hào mang theo cơn giận dữ ra tay nên một bạt tai của ông ta đã đánh vỡ xương cằm của Tiền Gia Bình.
Nửa miệng của Tiền Gia Bình vì vậy mà lệch hẳn sang một bên, cơ thể va mạnh lên tường, sau đó lại ngã xuống cạnh chân Tiền Thành Hào.
Tiền Thành Hào nhấc chân giẫm lên ngực Tiền Gia Bình.
“Mày tưởng rằng tao không biết những trò vặt mày làm sau lưng tao những năm qua sao?”
“Mày tưởng rằng tao không biết việc mày luôn muốn trả thù cho mẹ và ông ngoại mày sao?”
“Mày tưởng rằng tao không biết rõ việc mày muốn thay thế vị trí của tao, với tới người nhà họ Tôn sao?”
“ƯtƯưư!”
Miệng của Tiền Gia Bình đã bị đánh lệch, anh ta không cách nào mở miệng nói, chỉ có thể phát ra tiếng kêu ư ư.
Đồng thời anh ta cũng quay sang nhìn Tôn Mạn Lợi cầu cứu.
Còn trong đầu Tôn Mạn Lợi lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất là làm sao vứt túi tài liệu trong tay mình ra ngoài cửa sổ.
Đến lúc này rồi bà ta cũng không rảnh mà quan tâm đến sự sống chết của Tiền Gia Bình.
Bàn chân Tiền Thành Hào giẫm lên ngực Tiền Gia Bình càng ngày càng nặng.
Xương sườn đã kêu lên “rắc rắc rắc”.
“Mày tưởng rằng Tiền Thành Hào này có thể oai phong như vậy ở Thượng Hải thật sự chỉ dựa vào con tiện nhân này à”
“Mày tưởng rằng mày lên giường được với bà ta thì có thể mượn được thế lực nhà họ Tôn đánh bại tao?”
“Thằng đần này, mày giống hệt mẹ mày, đều cực kỳ ngu Xuân.