Cơn Lốc Yakuza

Chương 236

Nhưng đứng trong cửa là một bà mập mặt rỗ, nặng hơn một trăm năm mươi cân!

“Ai dô, không ngờ là một anh chàng đẹp trai nha”

Vừa nói, bà mập vừa kéo Tiền Gia Triết vào trong!

Sức của Tiền Gia Triết hoàn toàn không cự lại được bà béo.

Lúc này, bên trong phòng vẫn còn mấy bà trên bốn mươi tuổi, vừa béo vừa già vừa thô kệch!

Những người phụ nữ này, người nào người nấy trang điểm lòe loẹt, ăn mặc diêm dúa.

Họ dùng ánh mắt khiến Tiền Gia Triết nổi da gà lên mà nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Tiền Gia Quyết vội vã ngoảnh đầu nói với đám vệ sĩ bên ngoài: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Cắt cái tay của con mụ béo này xuống cho ta!”

Lời vừa buông ra, ngoài cửa im lặng như tờ.

Tiền Gia Triết ngoảnh đầu lại nhìn, phát hiện đám vệ sĩ không biết từ lúc nào đã không thấy nữa.

Và bên ngoài cửa, một người đang đứng đó.

Lý Hàng!

Sao hắn lại ở đây?

Hần lẽ ra nên bị Chó Chết treo lên, đánh thừa sống thiếu chết rồi chứ?

Lúc này, Lý Hàng cười với Tiền Gia Triết.

Sau đó, anh tự tay đóng cửa lại, lạnh lùng buông một câu: “Tiền công tử chơi từ từ, đừng có chơi gãy luôn nhé.”

Nhìn cửa phòng sắp đóng, Tiền Gia Triết vội giấy giụa, hét vào mặt bà béo: “Thả tao ra, con mụ xấu xí này! Mày.

biết bổn công tử là ai không hả?”

“Bốp!”

Cái tát như trời giáng to bằng cái quạt giáng mạnh lên mặt hắn.

Một cái tát đã vật Tiền Gia Triết lên giường.

Tiếp đó, mấy người phụ nữ trung niên bên cạnh cũng nhanh chóng giật hết khăn tắm trên người.

Họ lắc lư lớp mỡ béo trên người nhào đến Tiền Gia Triết.

Trong chốc lát, trong phòng vang lên tiếng cười sảng khoái không ngớt của mấy người phụ nữ.

Còn có tiếng kêu gào khóc lóc của Tiền Gia Triết!

Tiếng kêu này liên tiếp mãi đến hơn hai tiếng.

Đợi khi cánh cửa phòng mở lại một lần nữa, mấy bà béo.

đã trang điểm chải chuốt xong.

Mặc quần áo hàng hiệu, xách túi xách hàng hiệu, khí chất quý phái, nở một nụ cười vô cùng mãn nguyện rời khỏi phòng.

Khi họ rời khỏi phòng, còn lấy trong túi ra một tập tiền dày cộp đưa cho Vương Tiểu Thất đứng ở cửa phòng.

Trong đó có một bà giàu có còn giơ tay vuốt cằm Vương Tiểu Thất.

“Cậu nhóc nhìn khá đấy! Là loại chị đây thích”

“Có suy nghĩ muốn làm con nuôi của tôi không, có thể bớt phấn đấu hai mươi năm đấy”

Vương Tiểu Thất cười nói: “Mẹ ơi, con không thiếu tình mẹ, hơn nữa con vẫn còn muốn sống thêm hai mươi năm nữa!”

Sau đó, mấy bà giàu có nhiều tiền cười rúc rích rời đi.

Vương Tiểu Thất quay người lại vỗ tay.

Tiếp đó, phòng bên cạnh bước ra sáu người đàn ông dũng mãnh cao hai mét, cơ bắp toàn thân cứng như đá.

Vương Tiểu Thất đưa xấp tiền mà bà cô lúc nãy đưa, chia cho sáu người này rồi nói với họ.

“Chiêu đãi Tiền công tử cho tốt, nhớ rõ mỗi người đều phải làm đủ một tiếng.”

Vừa nói xong, một người đàn ông nở một nụ cười khiến Vương Tiểu Thất nổi da gà.

“Tiền công tử này là một nghệ sĩ, nhìn non mơn mởn thế kia, một tiếng sao đủ chứ? Mấy anh em chúng tôi còn mong chơi anh ta đến sáng ấy: “Quyết định vậy đi, chơi đến khi trời sáng nha” Vương Tiểu Thất lập tức quyết định.

Trong khi nói, sáu người đàn ông lực lưỡng như cánh cửa bước vào trong phòng.

Tiếp đó, cuộc chiến vừa mới dịu xuống lại một lần nữa dấy lên!

Tiếng kêu của Tiền Gia Triết lại một lần nữa trở nên phức tạp!

Nghe có vẻ giống dàn nhạc giao hưởng!

Sôi nổi!

Dâng trào!

Gầm lên!

Gào rút!

Lên lên xuống xuống!

Ra ra vào vào!

Vương Tiểu Thất đứng bên ngoài nhét bông vào tai vẫn có thể nghe rất rõ!

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ!

Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ!