Cơn Lốc Yakuza

Chương 64

Cùng mẹ vợ về quê ngoại

Nghe Tô Chính Quốc nói như vậy, Hoàng Lạp Mai không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Bà liên tiếp cảm ơn ông: “Cảm ơn anh Tô, cảm ơn anh Tô”

Trước đây, Tô Chính Quốc từng theo đuổi Hoàng Lạp Mai.

Khi hai người còn trẻ, họ đã từng có với nhau một mối Tình.

“Tuy nhiên, ba người không cần phải trở về Ninh Châu nữa, tôi sẽ nói với nhà họ Hoàng một tiếng”

“Không phải tập đoàn Thái An của mọi người luôn muốn định cư ở tỉnh ly sao? Vừa hay tôi đang có một dự án, giao cho mọi người luôn”

Vừa nghe có thể phát triển ở tỉnh, cả nhà ba người Hoàng Lạp Mai vô cùng vui vẻ rời đi.

Không lâu sau, một cánh cửa nhỏ cạnh phòng khách mở Ta.

Một người đàn ông trẻ trung tuấn tú mặc vest đeo kính bước tới.

Người đàn ông tuấn tú này là cháu trai trưởng của Tô.

Chính Quốc, được mệnh danh là “Đệ nhất công tử của Giang Châu”, Tô Phương Hoa.

“Ông nội thật sáng suốt! Ninh Châu chính là một mảnh đất màu mỡ”

“Thế lực của gia tộc chúng ta có thể lợi dụng cơ hội này.

để xâm nhập vào Ninh Châu”

“Sau đó kiểm soát toàn bộ huyết mạch kinh tế của Ninh Châu!”

Tô Chính Quốc mỉm cười vuốt chòm râu dài: “Vị trí địa lý của Ninh Châu rất tuyệt vời, vô cùng thích hợp để phát triển. Ông quyết định phái cháu đến Ninh Châu hợp nhất tập đoàn Thái An”

“Ông nội yên tâm, cháu nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ông!”

Tô Chính Quốc dường như đã nghĩ ra điều gì đó, ông nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, theo như lời Hoàng Lạp Mai thì cha con Hứa Hiếu Dương cũng có chút năng lực, cháu xem xem có thể khuất phục bọn họ không”

Nhưng Tô Phương Hoa ở Ninh Châu đã được mệnh danh “ăn chơi có tiếng”.

Chỉ cần là người phụ nữ anh thích thì chỉ trong thời gian ngắn anh sẽ khiến cô ta yêu anh hết lòng hết dạ.

Dạo gần đây Tô Phương Hoa chơi đùa với cả chục người đẹp, cuộc sống vô cùng vui vẻ!

Bình thường anh chơi chán mấy cô nàng trang điểm lộng lẫy rồi thì thỉnh thoảng đổi gió cũng hay.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Tô Phương Hoa liền nở nụ cười xấu xa: “Vâng, cháu biết!”

Quê của Liễu Ngọc Phần là một huyện nhỏ cạnh Ninh Châu.

Nơi đây nằm gần biển, do vị trí tương đối xa nên trình độ kinh tế tương đối lạc hậu.

Rời khỏi đường cao tốc, lái xe trên con đường quốc lộ có chút cũ và đông đúc.

Những ngôi nhà cổ này trong mát Liễu Ngọc Phần đầy ấp kỷ niệm.

Lái xe suốt chặng đường, Liễu Ngọc Phần chốc chốc lại giới thiệu những kiến trúc này cho Hứa Mộc Tình bên cạnh.

“Tình Tình, con nhìn xem, phía trước không xa chính là trường trung học cơ sở của mẹ”

“Cậu của con cũng đang làm thầy giáo dạy ở đó!”

“Khi mẹ còn nhỏ, mẹ cũng mơ ước được trở thành một giáo viên.”

“kết quả là bị cha con lừa lên thành phố”

Trong lúc nói chuyện, Lý Hàng lái xe rẽ vào lối vào của trường học mà Liễu Ngọc Phần nhắc tới.

Tại cổng chính của trường, hơn chục nam nữ đang giương biểu ngữ biểu tình.

Liễu Ngọc Phần rất tinh mắt, bà vừa liếc qua liền thấy anh trai bà, Liễu Đông Thanh.

“Tiểu Hàng, mau dừng lại”

Liễu Ngọc Phần vội vàng xuống xe chạy tới cổng trường.

Bà nói với Liễu Đông Thanh: “Anh, mọi người ở đây làm gì vậy?”

Liễu Đông Thanh mặc một bộ quần áo bình thường, ông đeo một cặp kính gọng đen, vẻ ngoài trông rất thật thà.

Khi nhìn thấy Liễu Ngọc Phần, Liễu Đông Thanh không khỏi nở nụ cười.

Tuy nhiên, ông rất nhanh liền đuổi Liễu Ngọc Phần đi.

“Em đừng qua đây! Đừng qua đây! Mau đi đi!”

“Chuyện này không liên quan gì đến mọi người! Mọi người mau về nhà đi!”

Liễu Ngọc Phần vốn định hỏi rõ sự tình.

Lúc này, một người phụ nữ trung tuổi đi xe máy điện tới.

Sau khi bà ấy đưa giỏ trúc trong tay cho Liễu Đông Thanh, liền nhìn chằm chằm Liễu Ngọc Phần.