Lạc hồng khăn kia ở trên người Tần Vương?
Lão ma ma không nhịn được hít vào một hơi khí lạnh, không thể tin nhìn về phía Tần Vương.
Đây là đang đùa kiểu gì vậy?
Không ai biết khi nào thì Tần Vương trở về tối hôm qua. Nhưng hắn không hề đem nữ nhân này đuổi ra khỏi Phù Dung Viện cũng đã rất khó có thể tưởng tượng. Cùng nàng cùng nhau đi ra, phỏng chừng cũng là vì ứng đối đi vấn an trưởng bối.
Làm sao lại còn có khả năng cùng nữ nhân này làm cái này cái kia... lại còn tự mình mang theo lạc hồng khăn?
Nhất định là nữ nhân này nói dối, nhưng nàng sao lại dám ngay trước mặt Tần Vương nói dối loại này? Nàng muốn tìm chết sao?
Lão ma ma lòng đầy rối rắm, muốn hỏi lại không dám nhiều lời, trong lòng run sợ mà chờ phản ứng của Tần Vương.
Ai ngờ, Long Phi Dạ ném xuống một câu "Chờ", trước khi xoay mình đi trở về.
Đây là muốn đi lấy bằng chứng sao?
Lão ma ma không nhịn được che miệng lại, tránh qua một bên lén nhìn Mộ Dung Uyển Như, người đang rình mò bọn họ ở xa kia. Hàn Vân Tịch tò mò theo hướng kia nhìn lại, lại thấy bên kia không có ai.
"Ngươi...... Các ngươi......" Lão ma ma cực kỳ không bình tĩnh.
Cử chỉ cùng hành động như vậy, khiến cho bọn họ giống như là gian phu da^ʍ phụ!
Hàn Vân Tịch mắt trợn trắng trước khi dựa vào một bên rào tre để chờ. Kỳ thật, trong lòng nàng cũng không chắc chắn. Trời mới biết Long Phi Dạ lấy ra lạc hồng khăn có hồng trên đó hay không.
Ngày hôm qua nàng cũng chỉ nghĩ làm hắn bồi mình đi thỉnh an, cũng không có nghĩ đến còn có một vụ này, nếu không có lạc hồng khăn, liền tính hắn bồi nàng đi thỉnh an, còn có ý nghĩa gì?
Chỉ có đồ vật kia mới có thể chân chính chứng minh rằng hắn đã thừa nhận nàng.
Tuy rằng nàng biết rõ ràng không có khả năng, chính mình cũng khó có thể tiếp thu loại nói dối này, nhưng đáy lòng Hàn Vân Tịch vẫn có một chút hy vọng nho nhỏ, rốt cuộc nàng đã gả cho hắn.
Long Phi Dạ, ngươi ta nhận hoàng lệnh thành hôn, không phải do ta cưỡng cầu, ngươi nếu kháng không được hoàng mệnh, có thể đừng đem hết thảy áp lực đổ trên người một nữ nhân như ta được không?
Hàn Vân Tịch rũ mắt, ngả vào một bên tường rào lặng im chờ đợi. Lão ma ma lòng nóng như lửa đốt, dạo bước tới tới lui lui, thỉnh thoảng lại liếc liếc nhìn qua phía nàng vài lần, giống như nàng là cái quái vật gì giống nhau.
Rốt cuộc, Long Phi Dạ đã trở lại, nhưng hai tay của hắn lại trống không.
Vẫn là quyết định nói hết sự thật, cho nên ngay cả đồ vật đều không cầm sao? Hàn Vân Tịch nỗ lực xem nhẹ trong lòng kia một mạt chua xót, cười cười, cái gì cũng không hỏi.
"Điện hạ...... Khăn đâu?" Nhưng lão ma ma lại không nhịn được, khẩn trương hỏi dò.
Ai ngờ Long Phi Dạ lại nói: "Bổn vương sẽ mang nó vào."
Lão ma ma trong lòng đại chấn, "Điện hạ...... Điện hạ muốn đi gặp thái phi, với nàng, cùng nhau?"
Long Phi Dạ không trả lời lão ma ma, cũng không để ý tới Hàn Vân Tịch, nói xong liền đi, chân hắn dài bước đi tốc độ cực nhanh.
Hàn Vân Tịch thân thể so với đầu phản ứng còn muốn nhanh hơn, nhanh chân đuổi theo, nàng khẩn trương, tim đập đều có chút gia tốc, gia hỏa này rốt cuộc sẽ xử lý như thế nào đây?
Muốn hỏi, lại không biết mở miệng như thế nào, một đường đuổi theo hắn đến cổng lớn của Nghi thái phi.
Trước cổng lớn đứng một cô nương mười bảy tám tuổi, gầy đến nỗi nếu như có gió thổi qua liền sẽ ngã. Trang phục đơn giản, diện mạo thanh thuần, ánh mắt ôn nhu. Người này không phải ai khác, chính là dưỡng nữ của Nghi thái phi, Mộ Dung Uyển Như.
Vừa nhìn thấy bọn họ tới, Mộ Dung Uyển Như vội vàng tiến lên, e thẹn mà gọi, "Ca, ngươi cũng tới nha?"
Mộ Dung Uyển Như thanh âm mềm mại từ tốn, đủ để đen tâm người đều tan chảy. Hàn Vân Tịch một thân nổi da gà, âm thầm cảm khái, một đóa kiều nộn hoa nhi thật lớn nha!
Kiều kiều nhu nhu, sắc đẹp của nàng là để hấp dẫn mọi sự chú ý của mọi người. Đáng tiếc, Long Phi Dạ trực tiếp xem nàng như không khí, không nói một tiếng quay người đi vào.
Nguyên lai, gia hỏa này đối với bất luận kẻ nào cũng đều là lạnh lùng như vậy.
"Ca......"
Mộ Dung tựa như lại một tiếng hóa cốt ôn nhu, lộ ra ba phần ủy khuất, Hàn Vân Tịch lại lần nữa run run, lại chấn động rớt xuống nổi da gà đầy đất.
Ai ngờ, Mộ Dung Uyển Như lại đến gần nàng, trên dưới đánh giá một vòng, đáy mắt xẹt qua một mạt ghen ghét, trên mặt lại cười đến hiền lành, "Tẩu tử, ngươi lớn lên thật xinh đẹp!"
Nàng nói xong, thân thiết mà nắm lấy cánh tay Hàn Vân Tịch, an ủi nói, "Tính tình của ca ca như vậy, ngươi đừng để ý. Tới, ta mang ngươi đi vào."
Vừa mới rõ ràng là nàng bị Long Phi Dạ xem như không khí rời đi, lời này nói ra giống như nàng là chủ nhân còn Hàn Vân Tịch chỉ là khách nhân.
Cho dù dưỡng nữ tốt đến mấy cũng không phải họ Long, tức phụ dù không được sủng kia cũng là nữ chủ nhân tương lai nha.
Hàn Vân Tịch ngoài cười nhưng trong không cười, "Đa tạ Mộ Dung cô nương, ta chính mình liền có thể đi vào."
Đang nói, không dấu vết mà đẩy tay nàng ta ra, bước đi vào.