Lúc bọn người Bạch Tố Y đang hốt hoảng và không thể tin được.
Cộc cộc cộc!
Phương Y Thần đang khóc vì vui mừng, cô ấy che cái miệng nhỏ của mình lại, kìm nén lại sự kích động cùng vui sướиɠ ở trong lòng, để cho những giọt nước mắt khao khát từ đôi mắt của cô ây rớt xuống.
Cả người cô ấy như một con chim son ca vui vẻ, chạy về phía Lâm Thần.
Sau đó, cơ thể mềm mại của cô ấy lao vào trong ngực Huy Tuấn.
Chà...
Thần tượng ôm thần tượng!
Cảnh tượng này, làm cho không khí của cả buổi hòa nhạc, còn dậy sóng hơn cả sóng biển.
Mọi người hâm mộ đều kích động ôm nhau mà khóc.
Cảnh tượng ở trước mắt này, bọn họ đã chờ đợi ba năm.
Chỉ là tất cả mọi người không biết. Khi Phương Y Thần lao vào Lâm Thiệu Huy, ngửi thấy mùi nam tính mạnh mẽ ở trên người Lâm Thiệu Huy, khuôn mặt xinh xắn của cô ấy đỏ bừng, dường như muốn chảy ra nước.
Cô ấy lặng lẽ tới gần bên tai Lâm Thiệu Huy, nhẹ giọng thì thầm:
"Cám ơn anh, vị cứu tinh của tôi, Lâm Thiệu Huy!”
Một câu nói kia, làm cho cơ thể của Lâm Thiệu Huy khẽ run lên.
Khóe miệng xuất hiện một nụ cười gượng gạo. Anh là một người đàn ông.
Mà Phương Y Thần, là một nữ thần quốc dân có sắc đẹp tuyệt vời.
Cho dù anh chung tình với Bạch Tổ Y, giờ phút này trái tim cũng không khỏi khẽ run lên.
"Được rồi! Chúng ta bắt đầu đi!”
Lâm Thiệu Huy chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, và nói sang chuyện khác.
Nghe như vậy, Phương Y Thần mới phát hiện mình lại thiếu ý tứ như vậy.
Cô ấy vội vàng buông Lâm Thiệu Huy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hoàn toàn đỏ bừng.
Sợ chính cô ấy cũng không nghĩ tới.
Không nghĩ cô ấy ở trước mặt Lâm Thiệu Huy lại thiếu ý tứ như vậy.
“Vậy chúng ta sẽ diễn cái gì?" Phương Y Thần nhìn Lâm Thiệu Huy, mở miệng hỏi. Tuy nhiên, cô vừa mới mở miệng hỏi, liền nghĩ ra cái gì đó, nhanh chóng nói tiếp:
"Tình yêu Caribe!”
"Tình yêu Caribe!”
Hai người cùng nhau nói.
Dường như trái tim của Phương Y Thần cùng Lâm Thiệu Huy có thể kết nối với nhau, vậy mà cùng nhau nói ra một cái tên.
Khoảnh khắc này!
Hai người đều khẽ giật mình, sau đó nở nụ cười. Những tâm hồn thú vị thì luôn giống nhau về hành động và lời nói .
Lúc này khuôn mặt xinh đẹp dễ thương của Phương Y Thần đang cười tươi như hoa, cô ấy cầm mic lên và nói với hàng vạn người hâm mộ ở phía dưới:
"Tiếp theo, tôi cùng Huy Tuấn sẽ hát một bài hát đó là bài tình yêu Caribe! Dành cho tất cả mọi người!”
Rầm rầm!
Tiếng vỗ tay ở phía dưới như tiếng sấm.
Hàng vạn người hâm mộ vỗ tay hoan hô, giống như núi kêu biển gầm, cản tượng vô cùng kinh hoàng.
Ở phía dưới bọn họ dùng ánh mắt chờ mong. Lâm Thiệu Huy chậm rãi đi đến bên cạnh đàn piano.
Chỉ là, khi anh đến bên cây đàn piano, thì xuất hiện một cảnh tượng mà khiến bọn họ kinh ngạc. Anh cũng không trực tiếp ngồi vào đàn, ngược lại anh đứng ở phía sau đàn piano, từ trong ngực lấy ra một gói, sau đó trong tay của anh có một gói thuốc lá!
Chà...
Cảnh tượng này, làm cho Phương Y Thần và người hâm mộ phải mở to hai mắt.
Chưa bao giờ bọn họ nghĩ tới, thần tượng của mình, vậy mà tại sân khấu bên trên, lấy một gói thuốc lá ra.
Anh muốn làm gì?
Sự tò mò của mọi người bị hành động này của anh khơi dậy.
Có rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn Lâm Thiệu Huy ở trên sân khấu.
Dưới cái nhìn của mọi người!
Lâm Thiệu Huy rút ra một điếu thuốc, đặt lên giá đỡ sau cây đàn piano, lúc này mới ngồi xuống.
Cảnh tượng này!
Làm cho mọi người đều hoang mang.
Chỉ là, chưa cho bọn họ suy nghĩ thêm, liền nhìn thấy Lâm Thiệu Huy làm một cử chỉ. Sau đó, mười ngón tay chạm vào đàn piano!
Ding ding dong dong .
Từng nốt nhạc, giống như những hạt ngọc châu từ trên trời rơi xuống, lấy ngón tay của Lâm Thiệu Huy làm trung tâm, trong nháy mắt lan ra xung quanh.
Nhịp điệu này giống như là một cơn gió mát, bay qua tai của người hâm mộ, hàng vạn người hâm mộ như đang bị dao động về tâm hồn. Cơ thể run lên dữ dội. Hoàn toàn bị đánh chiếm