Cái gì?
Một câu này đã làm nụ cười trên mặt Bạch Chí Phàm và tất cả mọi người đều đông cứng.
Thất... Thất bại rồi?
Chuyện này, sao thể thế được?
"Ông Mike, ông đừng có đùa chứ! Trò đùa này không vui đâu đấy." Nụ cười của Bạch Chí Phàm vô cùng cứng nhắc, trong mắt cũng ánh lên sự kinh hoàng.
Ông cụ là trụ cột của nhà họ Bạch.
Nếu ông mà gặp phải chuyện bất trắc gì thì nhà họ Bạch cũng sẽ như bị một đòn đánh chí mạng.
Chuyện kinh khủng hơn thế nữa chính là:
Tất cả tội lỗi sẽ đổ hết lên đầu của Bạch Chí Phàm, dẫu sao nhóm Mike cũng là do anh ta mời đến đây.
Nghĩ đến đây, Bạch Chí Phàm cảm giác đầu đau như búa bổ, trông thấy ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Mike càng làm anh ta sợ hãi.
"Đây là sự thật!" Mike để lộ vẻ không cam tâm.
"Vốn dĩ phẫu thuật đã thành công! Song không biết do đâu mà cơ thể của ông nội cậu lại lâm vào trạng thái tự bảo vệ, các bộ phận bắt đầu suy kiệt nghiêm trọng! Ông ấy chỉ còn... ba ngày sống thôi!"
"Ngoài ra..." Nói đến đây, sắc mặt Mike trở nên vô cùng phức tạp xen lẫn với sự không tin nổi. Ông ta nhắm mắt nói:
"Mới nãy chúng tôi có gọi cho một chuyên gia y học ở nước ngoài, thông qua sự xác nhận của chuyên gia đó có thể thấy thực chất ông nội cậu mắc phải một căn bệnh tên là Zillinghorst!"
Oành!
Một câu nói ra như sét đánh ngang tai khiến cả bác cả Bạch Long Hải, Bạch Chí Phàm cùng tất cả những người khác đều run rẩy, không dám tin vào lỗ tại mình nữa.
Zillinghorst!
Cái tên này đã không còn xa lạ với họ nữa.
Bởi vì ngay hôm qua thôi, Lâm Thiệu Huy đã từng đứng trong phòng bệnh chỉ ra loại bệnh này trước mặt tất cả.
Nhưng khi đó, tất cả đều chỉ xem như một câu chuyện hài.
"Không... Không thể nào. Làm sao mà ông nội lại mắc phải bệnh Zillinghorst được? Làm sao mà Lâm Thiệu Huy lại biết điều đó?" Cả đám người Bạch Chí Phàm đều biến hóa sắc mặt như vừa trông thấy quỷ.
Không chỉ có bọn họ!
Lúc này cả Mike cũng thấy choáng váng đầu óc.
Dù có là bác sĩ nhưng hôm qua cũng là lần đầu tiên ông ta nghe đến loại bệnh này nên đã phản bác Lâm Thiệu Huy.
"Chẳng lẽ chuyện cải tử hoàn sinh hôm qua cũng có liên quan đến tên đó hay sao?"
Mí mắt Mike giật điên cuồng, ông ta không tự chủ nhớ tới cú đánh hôm qua của Lâm Thiệu Huy.
Chính nhờ cú đánh đó mà ông cụ mới cải tử hoàn sinh.
Chẳng lẽ thật sự có liên quan trong chuyện này sao?
Lúc này Mike cũng không thể nào nghĩ sâu hơn được nữa. Còn bên kia.
Lý Hồng Nghĩa và nhóm chuyên gia Đông y lúc nào đều thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Được rồi, nhóm Mike đã thất bại vậy thì xem như chúng ta cũng không quá mất mặt rồi!"
"Đúng đó, họ Lâm kia cũng may mắn đấy! Nếu không cậu ta nhất định sẽ trở thành trò cười cho cả An Nam rồi!"
Những chuyên gia Đông y này đều đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Lúc này nhóm của Mike cũng đã nhìn thấy họ, tất cả đều ngơ ngác:
"Bên Đông y kết thúc rồi sao?"
Đám Mike đều không tin nổi.
Dù gì lúc họ đi vào phòng phẫu thuật thì tay thần y Lâm kia ngay cả mặt mũi còn chưa thấy đâu cơ mà?
Sao có thể kết thúc nhanh hơn cả họ được chứ?
Nghe thấy vậy!
Bên cạnh có người đã bật cười thành tiếng:
"Kết thúc gì chứ? Vốn là còn chưa bắt đầu cơ!"
"Hóa ra thần y Lâm kia chỉ là tên lừa đảo mà thôi!"
Tên lừa đảo.
Một câu này đã làm cả nhóm Mike đều thở phào nhẹ nhõm.
Tốt rồi, dù phe mình thất bại nhưng phe Đông y còn mất mặt hơn.
Có điều.
Ngay lúc nhóm Mike đang thầm cười nhạo kẻ lừa đảo thần y Lâm kia còn nhóm người Lý Hồng Nghĩa lại đang ôm cục tức mắng nhiếc tên lừa đảo thần, y Lâm đó! Cạch...
Cửa phòng chữa trị Đông y mở ra.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, ông Cao đỡ một người ra bước ra từ... Phòng chữa trị!
Khi thấy được gương mặt của người già đang được đỡ ra đó.
Dù có là các chuyên gia Đông y cùng Lý Hồng Nghĩa hay nhóm chuyên gia Tây y và Mike, thậm chí là tất cả người lớn nhà họ Bạch đều thấy choáng váng, không tin nổi như vừa trông thấy quỷ.