Trò Đùa Tình Yêu

Chương 55: Cô còn muốn mất mặt hơn sao?

“Cô vẫn nên qua đây cho tôi!”

Diêu Yến Anh muốn hãm hại cô, cũng không thèm để ý xem chỉ số IQ của cô có cho phép hay không!

Không biết tự lượng sức mình!

Đọc truyện tại đây.

Chính vào lúc cô ta nhảy xuống hồ bơi, hai tay Diêu Lan,Hạ giật một cách hung bạo.

“Tõm!”

Toàn bộ sức nặng của Diêu Yến Anh ngay lập tức đều đè hết lên người Diêu Lan Hạ, hai người cùng nhau ngã xuống đất.

Nghe thấy âm thanh bên này, các vị quan khách lập tức quay đầu lại nhìn xem chuyện gì xảy ra, thấy cảnh tượng hai chị em nhà họ Diêu đều ngã xuống đất.

“Có chuyện gì vậy? Diêu Lan Hạ, cô xem cô đã làm gì với em gái mình đây?” Phương Linh Ngọc đột nhiên hét lên, giống như vừa ăn phải một vố động trời vậy.

Diêu Lan Hạ bị đè ở dưới, nhất thời không thế đứng dậy được, lưng bị đập mạnh xuống đất.

Đây không phải trò chơi, cô đột nhiên thở hổn hển đau đớn, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại không hề dao động chút nào, cô dùng hai tay đẩy Diêu Yến Anh ra, nói với giọng niềm nở quan tâm: “Em gái, em đi đường kiểu gì mà không cẩn thận vậy chứ? Vừa rồi nếu không phải chị kịp thời giữ em lại, em đã rơi xuống bể bơi rồi.”

Diêu Yến Anh nghiến răng nghiến lợi, giữa hai hàm răng cố phun ra một câu: “Hèn hạ! Chị đắc ý gì chứ!”

Hai người thì thầm vào tai nhau, những người xung quanh không nghe thấy gì, nụ cười trên khuôn mặt cô vẫn chưa tắt, sự quan tâm và nhẹ nhàng của người chị gái, khiến mọi người xung quanh ai nhìn vào cũng khen ngợi.

“Dĩ nhiên đắc ý rồi, đã không trộm được gà lại còn mất nắm gạo, em gái à, lần sau làm chuyện gì cũng nhớ dùng não nhé, đừng nghĩ rằng có thể sao chép vài chiêu trò trên phim ảnh.”

Phương Linh Ngọc kéo con gái lên, hai tay vỗ vào người cô mấy lần: “Sao thế? Không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”

“Không bị thương ở đâu cả!”

Diêu Lan Hạ chống tay xuống đất, bên cạnh có người giơ tay ra kéo cô đứng dậy, cô cúi đầu nói cảm ơn.

Lưu Nguyên Hào và Lưu Nguyên Huyên đều nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, động tác kéo em gái lại của Diêu Lan Hạ, quả thực dũng mãnh không giống một người phụ nữ, có thể thấy rõ ràng rằng, bộ dạng lúc cô dùng sức, giống một người phụ nữ bị dồn đến bước đường cùng.

“A! Cô Diêu, khuỷu tay và lưng của cô đều bị bầm tím hết cả rồi, mau gọi bác sĩ đến xử lý vết thương đi.”

Diêu Lan Hạ đưa khuỷu tay lên nhìn, lau lau qua chỗ vết thương một chút rồi cười: “Không có chuyện gì đâu, mọi người cứ tiếp tục đi, đừng đến gần hồ bơi quá. Nhỡ lại xảy ra những chuyện như này, tôi không thể đảm bảo mình có thể kịp thời tới cứu được đâu.”

Cô không để tâm đến vết thương của mình, cô vừa trêu đùa vừa khéo nhắc nhở các vị khách một cách rất tự nhiên thoải mái, điều này khiến mọi người hết lời khen ngợi: “Cô Diêu, không ngờ cô lại hài hước đến vậy, ha ha!”

Lưu Nguyên Hào cau mày, bước chân định rời khỏi bàn tiệc.

Vở kịch của đêm nay, anh không còn tâm trạng để tiếp tục xem.

Lưu Nguyên Huyên bị một đám toàn những cô gái xinh đẹp vây xung quanh, uống hết cốc rượu này đến cốc rượu khác, cố gắng tỏ ra phong thái phong lưu của một dân chơi chính hiệu, Diêu Lan Hạ cũng chẳng buồn để tâm.

Không hổ là anh em, chẳng khác nhau chút nào!

Nhưng cô không hề nhìn thấy, ánh mắt của Lưu Nguyên Huyên, vẫn luôn hướng về phía cô.

“Á”

Diêu Lan Hạ nâng tay lên, hai tay đồng thời đau đớn, đau như hàng ngàn mũi kim đâm vào, sau đó cô ngẩng đầu lên, nhưng bóng dáng cao lớn màu đen đã biến mất trong đám người.

Trong lòng, trào lên một nỗi mất mát không thể diễn tả bằng lời, mọi thứ đêm nay, nếu chỉ là một màn biểu diễn, khán giả duy nhất mà cô muốn giữ lại, chỉ có anh mà thôi.

Cô muốn cho anh thấy, Diêu Lan Hạ này không phải là một cái bánh bao mà anh muốn nặn tròn nặn méo thế nào cũng được, bản thân cô cũng có thể tự nắm lấy bầu trời riêng.

Nhưng anh đi rồi, cảm hứng diễn xuất của cô cũng chẳng còn nữa.

Tuy nhiên, buổi tiệc vẫn chưa kết thúc, với tư cách là chủ nhân bữa tiệc, cô không được phép rời đi trước.

“Diêu Lan Hạ, chị quả thật là người đàn bà mưu mô. Năm đó chị có thể đặt chân vào nhà họ Lưu, cũng coi như có bản lĩnh đấy.” Ánh mắt nham hiểm của cô ta lướt qua ngón tay cô: “Ồ, chị không đeo nhẫn cưới sao? Đây gọi là chưa dứt khoát với nhau nên bản thân không có mặt mũi chứng minh thân phận sao?”

Diêu Lan Hạ nắm chặt túi xách: “Tôi có bản lĩnh bước chân vào nhà họ Lưu thì cũng có bản lĩnh tống cổ cô ra khỏi nhà họ Diêu, cô có tin không?”

“Ha ha ha! Dựa vào chị sao? Diêu Lan Hạ ơi là Diêu Lan Hạ, nhìn lại mình trước đi, còn nữa, cổ đông lớn nhất của Diêu Thị là tôi, người thừa kế của nhà họ Diêu, là tên mẹ tôi, muốn đấu với tôi!”

Diêu Lan Hạ nghiến răng, một bước lầm lỡ hối hận ngàn năm, chú thỏ trắng năm đó, và kẻ vong ơn bạc nghĩa bây giờ, là cô đã nhìn nhầm người rồi!

“Chỉ cần tôi muốn, những người bạn của ba năm đó sẽ lập tức liên kết lại và tấn công vào Diêu Thị, chú Trịnh là một trong số đó, tôi nhắc cô câu này, quy mô công ty của chú Trịnh bây giờ, lớn hơn hai Diêu Thị gộp lại.”

Diêu Yến Anh bị cô nắm đúng điểm yếu, thẹn quá hóa giận: “Diêu Lan Hạ, đây là cô ép bức tôi đấy!”

Diêu Yến Anh thô bạo giật lấy túi xách của Diêu Lan Hạ, đổ hết đồ trong túi của cô ra, đến khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh,

“He he! Quả thật nó ở đây!”

Diêu Yến Anh nhặt chiếc nhẫn lên cầm trên tay: “Nhìn đi! Để tôi xem lần này cô làm thế nào!”

“Đưa cho tôi!”

Bỗng nhiên

Cô giơ tay lên, đốm sáng màu trắng trượt một đường hình parabol trên không trung và rơi thẳng xuống giữa bể bơi.

“Diêu Yến Anh, cô cứ đợi đấy!”

Cô ta khoanh tay cười lạnh lùng: “Tôi đang chờ đây!”

Nhẫn cưới, chiếc nhẫn cưới của cô! Tuyệt đối không thể làm mất nó!

Diêu Lan Hạ vứt đôi giày cao gót sang một bên, dang hai tay ra nhảy “ùm” cái xuống bể bơi!

Cả bữa tiệc náo loạn cả lên, ngay cả Lưu Nguyên Hào chưa đi được bao xa cũng bị âm thanh rơi xuống nước ngăn bước chân lại.

“Cô Diêu! Cô Diêu!”

Diêu Lan Hạ! Người phụ nữ ngốc ngếch này lại làm trò gì nữa vậy?

Nước, lạnh đến thấu xương, bây giờ cũng chưa phải giữa mùa hè nên nhiệt độ bể bơi ngoài trời rất thấp, Diêu Lan Hạ nhảy vào đó toàn thân sẽ bị nhiễm lạnh. Với sự kích động này, men rượu vừa rồi đều biến mất, cô hoàn toàn tỉnh táo rồi, cả người lạnh toát, nước chảy vào vết thương đau buốt.

Cô cũng không buồn quan tâm đến nó nữa, cô muốn tìm thấy chiếc nhẫn, bắt buộc phải tìm được!

Hít một hơi dài, cô lặn xuống nước, cố gắng mở to hai mắt, cẩn thận tìm kiếm.

Chiếc nhẫn! Chiếc nhẫn của cô!

Những người đứng trên bờ đứng nhìn ngây ngốc: “Có chuyện gì vậy? Cô Diêu đang làm gì vậy?”

Diêu Yến Anh cười híp mắt lại, cô giải thích: “Chị tôi thấy không khí tối nay áp lực quá, nên muốn khiến mọi người hứng thú lên thôi?”

“...”

“Cô Diêu hóa ra vẫn còn giữ lại tiết mục này sao? Ui cha, kỹ năng lặn này thật đỉnh quá, cô ấy đã nín thở hai phút rồi đúng không?”

Ông nội của tôi ơi!

Lưu Nguyên Huyên nhìn thấy Diêu Lan Hạ nhảy xuống nước, lại nghe thấy tiếng bàn tán ra vào, liền bỏ lại cốc rượu ở đó, chưa kịp tháo giày đã vội vàng nhảy xuống hồ bơi.

Lưu Nguyên Huyên cố gắng kéo người lên, nhưng Diêu Lan Hạ lại liều mạng giãy dụa: “Buông tôi ra!”

“Khốn kiếp, não chị bị ngấm nước rồi à, chị thật sự muốn biểu diễn tiết mục nín thở sao? Chị mà còn không lên bờ là sẽ thành người nổi tiếng đấy!”

“Lưu Nguyên Huyên, cậu tránh ra cho tôi, đồ của tôi bị rơi mất rồi!”

Cô vừa cố gắng đẩy Lưu Nguyên Huyên vừa lặn xuống nước tiếp tục tìm kiếm, bên ngoài bể bơi, người người chen chúc, điện thoại liên tục chụp ảnh, ánh đèn flash nhấp nháy chói cả mắt, Diêu Lan Hạ thật sự sắp nổi tiếng rồi.

“Chị điên rồi! Đồ gì chứ? Chị lên trước đi, đợi nước xả bớt rồi tìm tiếp.”

“Cậu mới điên ý, xả hết nước để cuốn trôi nó đi à.”

Cô lại lặn xuống tiếp tục tìm chiếc nhẫn, dùng hai tay rẽ nước, trong bể bơi rộng lớn này, nước nhấp nhô, bóng trăng phản chiếu xuống bể bơi cũng bị vỡ, lạnh lẽo tái nhợt.

Lưu Nguyên Huyên lần này tức giận đến mức nhìn lên trời cũng không còn chút sức lực nào cả, hai tay hung bạo đỡ cô lên: “Lên ngay, mất đồ gì để tôi tìm giúp chị.”

Diêu Lan Hạ ánh mắt lạnh lùng nhìn những người đang quan sát bên ngoài, cắn chặt đôi môi đang tím ngắt: “Nếu thật sự muốn giúp tôi, hãy đuổi hết những người ở đây đi.”

Trên bờ, Phương Linh Ngọc và Diêu Yến Anh cuối cùng cũng thỏa mãn.

Phương Linh Ngọc chào khách: “Thật sự xin lỗi mọi người, đứa trẻ này cần phải dạy bảo thêm, thực sự không hiểu chuyện gì hết, để mọi người chê cười rồi, để tôi về dạy bảo cẩn thận.”

“Mọi người, kể từ sau khi ba tôi qua đời, chị gái tôi đã phải chịu nhiều đả kích, có lẽ tối nay chị ấy quá nhớ ba, nên...” Cô ta chỉ vào não mình: “Mọi người hãy lượng thứ.”

Không thể nào? Đường đường là cô cả nhà họ Diêu, vậy mà...lại có vấn đề về thần kinh? Tự làm mình mất mặt trong bữa tiệc?

Lưu Nguyên Hào trở về, hai mắt như phả ra hơi nóng, Diêu Lan Hạ, người phụ nữ ngu ngốc! Còn dám làm mấy chuyện mất mặt!

“Đông Minh, lập tức tới khách sạn Đế Hào, cho cậu hai phút!”

Vừa cúp điện thoại, tiếng bước chân của cậu chủ Lưu vang như sấm, một luồn khí đen giống như giông bão ùn ùn kéo đến: “Tránh ra.”

Cậu Lưu nói xong, khách khứa đồng loạt tách sang hai bên, nhìn thấy hai người đang trong hồ bơi, đầu óc của cậu Hào như muốn nổ tung!

Hai người này, có biết bản thân mình đang làm gì không!

“Nguyên Huyên, lên đây!”

Lưu Nguyên Hào vừa mới ra lệnh, khách khứa lại bị kinh ngạc lần nữa, Nguyên Huyên? Lưu Nguyên Hào vừa mới gọi cậu thanh niên trẻ đó là gì? Chẳng lẽ cậu ta chính là Lưu Nguyên Huyên, cậu hai được bàn tán, mấy năm rồi mới về nước của nhà họ Lưu chứ?

Trời-----

Cô cả nhà họ Diêu như người mất hồn, cậu hai nhà họ Lưu lao xuống nước làm anh hùng cứu mỹ nhân, còn có tin tức gì thú vị hơn nữa chứ?

“Anh cả, chị ta...”

“Lên đây!”

Lưu Nguyên Huyên nghiến răng: “Anh, chị ấy muốn tìm đồ, vẫn chưa tìm được.”

Đôi mắt đen u ám của Lưu Nguyên Hào như muốn bóp chết anh bất cứ lúc nào: “Có liên quan gì đến cậu chứ? Cậu cũng điên rồi sao?”

Điên?

Diêu Lan Hạ cả người ướt như chuột lột, quần áo bó sát vào cơ thể, lộ ra đường cong...quả thực quá nóng bỏng!

Cô dùng ánh mắt chất vấn nhìn chằm chằm vào Lưu Nguyên Hào, vậy là anh cũng giống những người kia, cảm thấy cô đang điên sao?

Tôi đang điên thật rồi! Tôi điên nên mới để tâm đến một chiếc nhẫn nát chẳng còn chút ý nghĩa nào cả! Tôi điên nên mới ở đây tìm kiếm nó như một đứa ngốc!

Nhưng, cô cũng chẳng muốn nói với anh những lời vô ích ấy.

Sau khi nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, cô lại tiếp tục tìm kiếm.

Dưới nước, một tia sáng nhỏ lóe lên, Diêu Lan Hạ liều mạng bò tới, nhặt chiếc nhẫn lên, nắm chặt trong lòng bàn tay!

Tìm thấy rồi!

Khoảnh khắc đó, dường như cô đã có được niềm hạnh phúc lớn lao, khuôn mặt trong nước vẫn phảng phất nụ cười, hít một hơi, uống một ngụm nước lớn.

Lưu Nguyên Huyên được lệnh leo lên bờ, lúc Diêu Lan Hạ leo lên bờ thấy Lưu Nguyên Huyên đang đứng ướt sũng ở trên bờ, bên cạnh cậu ta là Lưu Nguyên Hào toàn thân toát ra hơi lạnh.

Diêu Lan Hạ muốn lên bờ, vừa cúi đầu-

Thật là! Quần áo bị nhìn thấu hết rồi!

Cô lại không leo lên nữa...

Lưu Nguyên Hào chết tiệt, anh ta thật sự muốn vợ mình bị người khác nhìn thấy trong bộ dạng này sao?

Lưu Nguyên Hào nhìn cô vài giây, lúc này mới lạnh lùng nói: “Các quý ông ở đây, nhìn chằm chằm như vậy, có hợp lý không?”

Anh vừa mở lời, các nam khách mời lập tức quay đầu lại, không dám ngấp nghé nhìn người đẹp.

Cậu Lưu cũng can thiệp vào rồi, chuyện này...khiến mọi người cảm thấy có chút khó hiểu.

Diêu Lan Hạ liếc nhìn xung quanh, leo từ dưới bể bơi lên, nước bắn tung tóe, cả người ướt sũng toàn nước là nước, chiếc đầm dạ hội bó sát vào người, còn gợi cảm hơn lúc không mặc đồ.

Lưu Nguyên Hào hé môi, không nói lời nào.

Anh cởi bỏ áo khoác ngoài của mình, thô bạo quấn quanh người cô, ôm chặt cô trong lòng mình.

Lần thứ hai, đây là lần thứ hai anh giúp cô che giấu sự xấu hổ.

Cô ở bên ngoài làm chuyện mất mặt, còn anh thì thay cô xử lý, những chuyện như vậy, cô còn muốn lặp lại bao nhiêu lần nữa?

Diêu Lan Hạ cả người lạnh đến mức run bần bật, đôi môi tím tái, sắc mặt tái nhợt như không còn giọt máu nào: “Tôi phải giải thích rõ ràng chuyện này, tinh thần tôi rất bình thường!”

Giọng nói của cô phát ra luồng hơi lạnh, vừa mới cất lời, đã thở ra một đám khói màu trắng.

Hai người dựa vào nhau quá gần, cơ thể lạnh lẽo như băng của cô chạm vào l*иg ngực đang nóng hừng hực của anh, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ giữa băng và lửa, khiến tim cô đập thình thịnh.

“Còn muốn giải thích sao? Diêu Lan Hạ, có phải cô cảm thấy vừa rồi chưa đủ mất mặt đúng không? Còn muốn khẳng định rằng tinh thần mình không bình thường sao?”

Hai người chỉ nói thì thầm với nhau, các khách mời đều không nghe thấy, nhưng chuyện gì khiến bầu không khí đột nhiên trở nên khả nghi như vậy?

Một người từ trước đến nay đều máu lạnh Lưu Nguyên Hào, vậy mà lại ra tay giúp đỡ một người phụ nữ điên tự nhảy xuống bể bơi? Lại là chuyện gì đây?

“Anh, coi như anh tàn nhẫn!”

“Tàn nhẫn hay không, cô sẽ biết.”

Lưu Nguyên Hào bước đi xuyên qua đám người, nam khách mời từ đầu tới cuối đều không dám ngẩng đầu lên nhìn.

Bị anh túm cổ tay lôi ra khỏi buổi tiệc, cô lạnh tới mức muốn tìm một chiếc chăn bông và cuốn chặt mình trong đó, nhưng so với cảm giác lạnh lẽo trên người cô thì ánh mắt lạnh lùng của Lưu Nguyên Hào lúc này mới càng khiến người ta thấy lạnh sống lưng.

Tại sao anh lại trưng ra cái vẻ mặt đó chứ? Người vừa thân mật với Mai Khánh Vân trước mặt nhà họ Diêu, chính là anh!

Họ kết hôn bí mật đã ba năm, người ngoài không biết, nhưng người nhà họ Diêu đều biết.

Anh chẳng để lại chút sĩ diện nào cho cô cả.

Nghĩ đến đây, Diêu Lan Hạ không ngừng giãy dụa bất chấp cơ thể đang lạnh buốt: “Lưu Nguyên Hào, tại sao anh phải thế này? Anh như cho tôi một cái tát trước mặt mọi người, bây giờ lại giúp tôi, vậy là sao? Tát một cái rồi lại bố thí cho tôi một viên kẹo? Muốn tôi cảm động phát khóc sao?”

Đôi mắt đen láy như đá cẩm thạnh của Lưu Nguyên Hào lóe lên trong màn đêm: “Nói như vậy là, cô muốn quay lại đó, tiếp tục làm trò cười trước mặt mọi người sao? Nhảy vào đó thêm lần nữa, để chứng minh cô bị thần kinh? Hay là muốn quay lại đó, bị mẹ kế và em gái sỉ nhục trước mặt mọi người? Diêu Lan Hạ, cô tự cho mình là thông minh bình tĩnh, hôm nay cô khiến tôi mở mang tầm mắt đấy!”

Diêu Lan Hạ bị lời nói của anh làm cho kinh ngạc, không phải anh muốn châm chọc cô, một người quý lời nói như vàng như Lưu Nguyên Hào, lại có thể nói nhiều như vậy, giọng nói trầm thấp như ly rượu vang, dày đặc sự lạnh lùng, mỗi từ lọt vào tai đều khiến người khác say mê.

“Nhìn cái gì?” Giọng anh vẫn lạnh như băng.

Diêu Lan Hạ nhướn mày lên một chút, hướng mắt nhìn lên cằm, sau đó nhìn khuôn mặt với những đường nét như tạc tượng, ngũ quan khiến người khác nhìn mãi không chán: “Lưu Nguyên Hào, có phải anh có hai nhân cách không?”

Lưu Nguyên Hào cau mày lại: “Cô lại muốn nói gì?”

“Á!”

Cô đột nhiên kêu lên một tiếng thật khẽ, bước đi đột nhiên dừng lại, Lưu Nguyên Hào nắm lấy cánh tay cô, đứng thẳng lưng: “Sao vậy?”

“Chân.”

Cô nhắc đến chân, anh liền cúi đầu nhìn xuống, cô đang để chân trần, bàn chân nhỏ nhắn trắng muốt dẫm lên đá cuội, những ngón chân trắng như ngọc nhỏ nhắn đáng yêu của cô đang co lại vì đau, cô ngước đầu lên giống như những con búp bê, càng nhìn càng đáng yêu. Da cô rất trắng, chân lại càng trắng hơn.

Đôi chân mang cỡ ba sáu, có chút không tương xứng với chiều cao của cô, nhưng nhìn vào đôi chân này đi, nó giống như làm bằng ngọc được thiết kế tinh xảo.

Người phụ nữ ngốc nghếch!

Lưu Nguyên Hào không nhẫn nại thêm được nữa, anh bế cô lên, một cái ôm thật mạnh, hai chân cô rời khỏi mặt đất, ngã vào l*иg ngực ôn hòa hiền hậu của anh.

Da thịt chạm vào nhau, nhịp tim đập cùng nhau, đột nhiên đυ.ng chạm thân thiết, Diêu Lan Hạ bên tai thấy nóng.

“Đây là chuyện gì vậy? Cậu cả Lưu Nguyên Hào vậy mà lại ôm Diêu Lan Hạ? Mối quan hệ giữa hai người tốt như vậy sao?”

“Phụ nữ bên cạnh Lưu Nguyên Hào còn được cập nhật nhanh hơn Chanel ra mẫu túi xách mới, đừng nói là ôm, còn không biết đã ngủ với bao nhiêu người rồi.”

“Nhưng mà, vừa rồi anh ta còn ở cùng Mai Khánh Vân, hơn nữa mối quan hệ giữa hai người đã ổn định rồi, Mai Khánh Vân còn mang thai đứa con của anh ta, anh ta làm vậy, không thấy quá đáng chút nào sao?”

“Không biết nữa! Lưu Nguyên Hào sẽ chỉ ôm một nữ nhân cả đời sao? Nằm mơ à? Có đến mười Mai Khánh Vân cũng chẳng đi cùng hắn đến cuối đời được. Tôi đoán là Diêu Lan Hạ cũng bị anh ta bao nuôi, cho nên mới chơi đùa một chút, thay đổi khẩu vị ấy mà.”

“Ngược lại, Mai Khánh Vân với Diêu Lan Hạ hai người có tương phản rõ ràng, cô ta lấy cái gì để sánh với ngôi sao quốc tế chứ?”

Tiếng thì thầm to nhỏ từ đám phụ nữ truyền đến, hai người đi càng xa, tiếng bàn tán xôn xao càng lúc càng lớn, Diêu Lan Hạ ngã vào vòng tay anh, đôi vai tức giận đến mức run lên, ánh mắt lập tức hằn lên lửa giận.

“Lưu Nguyên Hào, đây cũng chính là mục đích của anh đúng không?”

Cô hỏi như vậy khiến Lưu Nguyên Hào suýt nữa thì ném cô xuống đất: “Thì sao?”

Quả nhiên không sai!

Cô cười, quấn chặt quần áo, tiện thể dựa sát vào người anh để lấy chút hơi ấm: “Tốt lắm, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để xúc phạm tôi, rất hợp với tính cách của cậu cả.nhà họ Lưu, được, anh cứ tận hưởng đi, đợi đến khi chơi chán rồi, nhớ nói với tôi đầu tiên, tôi chuẩn bị sẵn đơn ly hôn chờ anh ký.”

Người phụ nữ ngốc nghếch đáng ghét này, vài ngày không nhắc đến chuyện ly hôn thấy ngứa ngáy chân tay sao!

Chiếc Bentley màu đen mà Quý Đông Minh lái tới dừng lại ở bên đường, nhìn thấy Lưu Nguyên Hào bước ra cùng Diêu Lan Hạ, anh mở cửa sau, cánh tay của Lưu Nguyên Hào tuột ra, ném Diêu Lan Hạ vào trong.

Động tác này, anh thực sự đã làm rất thuần thục.

Lưu Nguyên Hào không ngồi ở ghế sau mà đóng sầm cửa xe lại: “Đông Minh, hãy tịch thu điện thoại di động của tất cả những người đến tham dự hôm nay đi, những người đã chụp ảnh ngày hôm nay, lo liệu cho tôi.”

Quý Đông Minh gật đầu: “Vâng! Sếp!”

Quần áo của Lưu Nguyên Hào cũng bị quần áo của cô làm cho ướt nhẹp, vừa mới đặt cô xuống, một luồng gió thổi qua, cảm giác lạnh thấu xương.

Người phụ nữ ngu ngốc đó, e là còn lạnh hơn.

Lông màu cau lại, Lưu Nguyên Hào có vẻ không thoải mái.

“Vậy ai lái xe đây sếp? Hình như anh vừa uống rượu…!”

Chết tiệt!

Lưu Nguyên Hào lấy điện thoại ra: “Nguyên Huyên, nghe đây…”

Lưu Nguyên Hào nhanh chóng giao nhiệm vụ cho cậu hai của nhà họ Lưu, đồng thời nói với Lưu Nguyên Huyên, nếu chuyện này không được xử lý sạch sẽ, buổi tiệc gia đình của nhà họ Lưu sẽ chuẩn bị cho anh một vị trí tốt.

Lưu Nguyên Huyên bị bỏ lại để giải quyết đống lộn xộn, Quý Đông Minh khởi động xe.

“Bật lò sưởi đi.”

“Vâng.”

“Bật ấm lên chút.”

“Đã bật rất…Vâng!”

Diêu Lan Hạ và Lưu Nguyên Hào cùng ngồi ở ghế sau, quần áo ướt như chuột lột của cô vừa ngồi xuống giống như ngồi trên vũng nước vậy, làm ướt cả một khoảng lớn trên ghế, nước gần như rửa sạch cả ghế.

Cô nhích người qua một bên, sợ lát nữa lúc Lưu Nguyên Hào đứng dậy sẽ ướt hết quần.

“Sếp, bây giờ đi đâu?”

Ánh mắt Lưu Nguyên Hào tỏ vẻ không quan tâm: “Cô sống ở đâu?”

Đây là muốn đưa cô về nhà sao?

Diêu Lan Hạ nói ra nơi cô sống.

Lưu Nguyên Hào không thèm liếc mắt lấy một cái: “Đến chỗ cô ấy bảo.”

Quý Đông Minh: “Vâng thưa sếp!”

Sếp muốn đưa mợ chủ về nơi cô sống? Ba năm rồi, chuyện lạ trước nay chưa từng có, không, quả thực là một tin tức kinh thiên động địa.

Hai người ngồi ở ghế đằng sau đều im lặng, ai nấy đều im lặng như chiếc tủ đá, nhưng Quý Đông Minh đang lái xe lại cảm thấy thế giới như tốt đẹp trở lại.

Chiếc Bentley màu đen lái vào một khu tầm trung, dừng lại dưới lầu, Lưu Nguyên Hào nhìn thấy môi trường khu này, đèn đường có chút mờ mịt, không gian xanh cũng ít, các thiết bị vui chơi ngoài trời gần như không có.

Cô thà sống ở đây chứ cũng không sống ở biệt thự, thích tìm cảm giác khổ sở!

“Xuống xe.”

Diêu Lan Hạ mở cửa xe, bước xuống với đôi chân trần, ai biết được Lưu Nguyên Hào cũng bước xuống xe cùng cô.

“Anh xuống xe làm gì?”

Lưu Nguyên Hào ngẩng đầu nhìn tòa nhà nơi cô ở, khóe miệng bỗng nở nụ cười lạnh lẽo: “Đây là cách cô báo đáp ơn cứu mạng của tôi sao?”