Ôn Nhu Bại Hoại

Chương 24: Meo~

Tri An đã khá hơn nhiều, mỗi ngày xong việc Tri Hiểu đều sẽ lại đây với cô, cô trời sinh hiếu động, nằm ở trên giường cứ cảm thấy bó tay bó chân, thừa dịp phòng bệnh không có người, bám vào thành giường muốn xuống giường đi lại một chút.

Tri Hiểu đứng ở ngoài cửa đang định vào, bỗng nhiên một trận gió xẹt qua, Mạc Tường đột nhiên vọt vào phòng bệnh đem Tri An bế lên đặt ở trên giường bệnh, có thể là có chút sốt ruột nên lực đạo không không chế được, đυ.ng tới miệng vết thương Tri An, làm chị ấy đau đến nhe răng nhếch miệng.

Tri An thấy Tri Hiểu đứng ở ngoài cửa, quay lưng lại nói: “Em còn cười, mau tới đây xoa cho chị.”

Tri Hiểu đem trái cây để lên bàn, liếc mắt Mạc Tường một cái: “Không phải có người ở đây rồi sao, em đang bận, đi trước.”

“Aiz aiz aiz!”, Tri An vội vàng kéo cô lại, Mạc Tường đứng ở một bên ngây ngốc, nhìn tới là tức: “Tên này là đồ ngốc, huống chi nam nữ thụ thụ bất thân, em yên tâm giao chị cho người ta vậy à?”

Mạc Tường sắc mặt ửng đỏ: “Tôi… tôi đi ra ngoài trước!”

“Từ từ.”, Tri Hiểu nghiêng đầu nhìn Tri An, duỗi tay xoa lưng cho Tri An, ôn tồn nói nhỏ nhẹ: “Mạc Tường cũng là quan tâm chị, lần trước đánh nhau còn may là có cậu ấy. Chị, người ta tới thăm chị, chị cũng phải nói chuyện với người ta chứ.”

Tri An cạn lời, Mạc Tường cũng không nói lời nào, ba người đứng chung một chỗ, bầu không khí ít nhiều có chút xấu hổ, Tri Hiểu hơi thở dài.

Mạc Tường thích Tri An, đây là điều ai cũng nhìn ra được, nhưng Mạc Tường lại cứ không nói, Tri An không hỏi. Hai người nhiều năm như vậy, thật sự làm người khác nghẹn muốn chết.

Đợi trong chốc lát, Mạc Tường vẫn chỉ ngồi ở một bên ngốc ra đấy, Tri An nhắm mắt giả bộ ngủ, Tri Hiểu bất lực, cho Mạc Tường một ánh mắt, Mạc Tường nửa ngày mới phản ứng lại, vội đưa tay mình qua, tiếp tục xoa lưng cho Tri An.

Tri Hiểu nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh, mới vừa đóng cửa liền nghe thấy Tri An rống giận: “Sao lại là cậu, đừng có chạm vào người chị! Lấy móng vuốt của cậu ra!”

Cô lắc lắc đầu, thở dài rời đi, khi về phòng làm việc Cố Hoài không ở đó, trợ lý bác sĩ nói có người tìm, anh đi ra ngoài rồi.

Quán cà phê ngoài trời, chiếc ô che bớt một phần ánh nắng, gió nhẹ nhàng quét qua, cà vạt trước ngực Cố Hoài bị thổi bay lên một chút, hai chân anh vắt chéo, bàn tay khớp xương rõ ràng gõ nhẹ trên bàn, cà phê đã lạnh, anh cũng không uống một ngụm.

Đối diện là một người đàn ông vẻ ngoài đoan chính, lúc không nói lời nào mang theo một cỗ uy nghiêm, bên cạnh ông là một vị thư kí trung niên, trên tay ôm một chồng văn kiện, mắt nhìn thẳng phía trước, nghiễm nhiên có chút giống binh lính được huấn luyện.

Cố gia có tiền có thế, mời một người như vậy làm thư kí, quá thường thấy.

Cố Nho Sinh đem cà phê trong tay đặt xuống bàn, thay đổi một dáng ngồi thoải mái, lãnh đạm mở miệng: “Làm thế nào mới bằng lòng rút đơn?”

Ngón tay Cố Hoài gõ trên bàn bỗng nhiên dừng lại, anh giương mắt nhìn nhìn người đàn ông đối diện, bỗng nhiên lạnh lùng cười đứng dậy rời đi, Cố Nho Sinh chậm rãi nhắm mắt lại, toàn bộ thân mình tựa lưng vào ghế ngồi: “Cô gái kia, con rất thích?”

Cố Hoài nghe vậy bước chân dừng lại, giơ tay nhìn thời gian, lúc này, Tri Hiểu hẳn là đang đi ăn cơm, anh không ở đó, không biết cô có ăn tử tế không hay lại cố tình chờ anh.

“Cố tiên sinh hỏi cái này làm gì?”, anh xoay người, xa cách khách sáo hỏi chuyện.

Không biết từ khi nào bắt đầu, Cố Hoài đã không gọi ông là “cha”, quan hệ cùng Quý Minh Y cũng lãnh đạm như băng, người một nhà bọn họ đến tột cùng tại sao lại biến thành như vậy? Đến nay Cố Nho Sinh vẫn có chút không nghĩ ra.

Mỗi khi nghe mấy chữ “Cố tiên sinh” này từ trong miệng Cố Hoài nói ra, ông vẫn là nhịn không được khổ tâm trong lòng, rõ ràng là phụ tử thân cận nhất, lại xung khắc như nước với lửa.

Cố Nho Sinh tiếp nhận văn kiện thư kí đưa qua: “Cha có thể cho cô gái kia kia bất cứ thứ gì, chỉ cần cô ta muốn, cha đều có thể thỏa mãn, cô ta vui, có phải con sẽ rút đơn kiện không?”

Cố Hoài mím môi, có chút hối hận mình vì sao phải ở chỗ này lãng phí thời gian, anh nhấc chân rời đi, Cố Nho Sinh lập tức đứng lên: “Cố Hoài, cha là cha con, là người hiểu con hơn cả, con nghĩ cho kĩ, nếu cố tình đối nghịch cha, cha nhất định không để sủng vật của con có ngày dễ chịu!”

Cố Hoài lại lần nữa dừng bước, đột nhiên xoay hướng Cố Nho Sinh đi tới, anh lạnh lùng nhìn ông ta, không mang theo bất kỳ chút cảm tình: “Nếu ông dám tổn thương cô ấy, đời này tôi nhất định sẽ cùng ông đấu tới chết mới thôi. Còn có, cô ấy không phải sủng vật, là cô gái tôi yêu.”

Cố Nho Sinh nhìn thân hình càng lúc càng xa, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm, hiện tại con ông đã là một người đàn ông trưởng thành, không phải thiếu niên bốc đồng, có tư tưởng, có cố chấp, cũng có nghịch lân.

Những chuyện này càng nói càng thêm ác liệt, hẳn là vì cô gái tên Tri Hiểu kia, Cố Nho Sinh xoay chiếc bút máy trong tay, ở trên văn kiện vạch thật mạnh, mà cái tên ông viết, rõ ràng là hai chữ Tri Hiểu.

Khi Cố Hoài trở về, Tri Hiểu quả nhiên còn chờ ở phòng, sắc mặt anh trầm trầm: “Sao không đi ăn cơm?”

“Chờ anh đó!”

Tri Hiểu đem danh sách mình vừa tìm được cho anh xem: “Em tìm ở trên mạng, có mấy nhà hàng gần đây, chúng ta chưa tới bao giờ, về sau có thể đi ăn thử xem.”

Cố Hoài nhìn bộ dáng cô nghiêm túc, bàn tay trắng nõn cầm bút viết viết vẽ vẽ, thi thoảng sẽ bật cười một cái, nụ cười kia như là cốc trà vị chanh vậy, thơm ngọt lại tốt đẹp.

Anh đột nhiên đè tay đang viết chữ của Tri Hiểu lại, ngón tay gõ mặt bàn, thanh âm trầm thấp ôn nhu vang lên: “Lại đây, anh ôm em một cái!”

Tri Hiểu lắc đầu: “Ăn cơm trước!”

Rõ ràng anh thấy vành tai cô nhanh chóng đỏ lên, Cố Hoài cười khẽ nắm cằm cô, cúi xuống hôn cô: “Hiểu Hiểu của chúng ta thật ngọt.”

Cô nghiêm túc nghĩ về lời Cố Hoài, ngốc nghếch liếʍ liếʍ môi, xem có phải ngọt như Cố Hoài nói không!

Cố Hoài vòng qua bàn làm việc đem cô ôm vào trong lòng: “Về sau phải luôn ở cạnh anh, biết không?”

Anh rất lo lắng, Tri Hiểu đã bị rất nhiều người coi như cái đinh trong mắt, mà tương lai cô gặp phải không chỉ có Cố gia, còn có Tô gia mà cô căm hận.

Cố Hoài chỉ muốn đem cô giấu đi, để tất cả mọi người không nhìn thấy cô, nhưng sao có thể được vậy, Tri Hiểu sẽ không ngoan ngoãn tránh ở bên cạnh anh, cô lựa chọn về nước, kỳ thật cũng là muốn tìm ra chân tướng năm đó.

Tri Hiểu có thể cảm giác được Cố Hoài bất an, cánh tay anh ấm áp, ôm lấy cơ thể cô, như là dù trờ sập xuống cũng có anh đỡ, cảm giác như vậy làm cô cảm thấy kiên định.

Cánh tay mảnh khảnh vòng qua eo anh, Tri Hiểu ngẩng đầu lên nhón chân tới bên tai Cố Hoài: “Thích.”

Cố Hoài trong lòng rung động, bất động thanh sắc hỏi lại: “Hửm?”

Tri Hiểu ôm anh chặt hơn, nhón mũi chân hôn sườn mặt anh: “Thích anh.”

Cố Hoài cười khẽ ôm chặt cô: “Nói lại đi!”

Anh ôm rất vững, Tri Hiểu như treo trên người anh, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, chóp mũi khẽ chạm vào mặt anh, cười đến ngọt ngào: “Thích anh, thích nhất là anh, siêu thích anh.”

Cố Hoài không phải người giỏi biểu đạt tình cảm, nhưng Tri Hiểu cũng biết, Cố Hoài đang nỗ lực bảo vệ cô, yêu thương cô. Điều cô có thể làm vì anh quá ít, nếu một cái ôm, một câu thích có thể làm anh vui vẻ, kia cô nguyện ý mỗi ngày đều làm như vậy.

Loại cảm giác này đối với Cố Hoài mà nói, như là một viên bạc hà đường bỗng nhiên lọt vào trong nước ấm, tõm một tiếng, đường chậm rãi hòa tan, trong nước nhộn nhạo bọt khí như tim anh, theo từng câu từng chữ Tri Hiểu nói, tim anh càng đạp nhanh tới lạ.

Cố Hoài xoay mặt cô về đối diện mặt mình, Tri Hiểu lập tức mặt đỏ nhắm mắt lại, không bao lâu, một nụ hôn ấm áp liền dừng ở trên môi cô.

Về nhà hàng ở gần bệnh viện, vốn dĩ, lúc trước Cố Hoài cũng đã rõ ràng cả, chỉ là nhìn cô ngồi trên xe, nghiêm túc chọn nơi đi ăn, anh cũng không lên tiếng, lẳng lặng chờ cô phân phó.

Tri Hiểu gõ gõ một chỗ trên tờ giấy: “Chúng ta đi nơi này, được không?”

Nơi này vừa nãy đã đi qua, chỉ là Tri Hiểu vốn mù đường kinh niên, cô đối với phương hướng không nhận biết nổi, Cố Hoài cười xoay tay lái, khẽ gật đầu: “Em nói cái gì đều được!”

Nhà ăn trang hoàng rất có phong cách, âm nhạc du dương những bản tình ca nhẹ nhàng, nam phục vụ mặc áo Jeep, nữ phục phụ mặc váy xinh đẹp, Tri Hiểu nhìn, có chút hối hận khi tới nhà ăn này, cô ôm chặt cánh tay Cố Hoài, thấp giọng nói: “Không được nhìn mấy cô gái khác!”

“Ừm?”, Cố Hoài sửng sốt một chút, lực chú ý của anh đều ở trên người Tri Hiểu, thật đúng là không có rảnh nhìn người khác, nghe cô nói như vậy, giương mắt nhìn xung quanh, nữ phục vụ đều rất xinh đẹp, anh “a” một tiếng thật dài.

Tri Hiểu nhíu mày: “Đã nói không được nhìn mà!”

Cố Hoài nắm tay cô ngồi xuống, vô tội hỏi: “Không được nhìn cái gì?”

Anh hiếm khi được nhìn thấy cô ghen, lúc này nhìn thấy, Cố Hoài lại không cảm thấy vui mừng, với người khác, ghen chính là vì đối phương để ý tới mình, nhưng với Cố Hoài, anh không muốn làm Tri Hiểu khó chịu.

Cố Hoài nâng tay cô lên đặt ở bên môi khẽ hôn: “Anh chỉ nhìn người bên cạnh anh, cái khác căn bản không thèm ngó ngàng, Hiểu Hiểu của anh là đang ghen sao?”

Tri Hiểu nhịn cười ra vẻ nghiêm túc: “Không có, em không có ghen!”

Cô nhìn qua một nữ phục vụ mặc đồ hở eo, âm thầm hạ quyết tâm, về sau không bao giờ tới nhà hàng này ăn.

Trên đường về bệnh viện, Tri Hiểu không nói gì, Cố Hoài nhìn cô vài cái: “Suy nghĩ cái gì vậy?”

Tri Hiểu đỏ mặt lắc đầu: “Không có.”

Cố Hoài chở cô về liền phải đi phẫu thuật, Diệp Đàn nhìn Tri Hiểu mất hồn mất vía, tùy tiện nói hai câu liền nhận ra, Diệp Đàn “xì” một tiếng: “Cô khẩn trương thay anh ta luôn rồi đấy!”

“Tôi… tôi không có!”

Tri Hiểu bày ra bộ dáng đứng đắn nghiêm túc, ngón tay ở trên bàn phím đánh chữ liên tục, Diệp Đàn nhìn thoáng qua màn hình máy tính: “Còn nói không khẩn trương, cô đang đánh chữ sao hỏa à?”

Diệp Đàn ngồi xuống bên cạnh: “Cũng đúng, bác sĩ Cố quá ưu tú, nếu là có một người bạn trai như vậy, tôi chỉ hận không thể buộc trên lưng quần, cô khẩn trương chút là chuyện thường tình, đúng rồi Hiểu Hiểu, tôi giới thiệu cho cô một cửa hàng!”

Tri Hiểu nhìn đôi mắt Diệp Đàn ái muội tỏa sáng, do dự hỏi: “Cửa hàng gì?”

Diệp Đàn trong miệng như chạy xe lửa, quảng cáo liếng thoắng một hồi, cuối cùng kết lại một câu: “Trả tiền lập tức có hàng, an toàn bảo mật, kiên định yên tâm!”

Tri Hiểu nhíu mày: “Rốt cuộc là cái gì?”

Diệp Đàn thần thần bí bí móc di động ra: “Cách bệnh viện không xa có một cửa hàng, nhưng nếu muốn mua, cô đặt trên mạng cũng được.”

Tri Hiểu nhìn thoáng qua trang web, toàn là quần áo gợϊ ȶìиᏂ, rốt cuộc đã hiểu ý tứ Diệp Đàn, đối phương cười đến đê tiện, tới gần bên tai Tri Hiểu nói: “Câu dẫn anh ta! Bắt lấy anh ta! Để Cố Hoài biết, cô cũng là một con tiểu dã miêu gợi cảm!”

“A!?”

……

Sau khi Cố Hoài phẫu thuật xong thì cũng đã tan tầm, đèn trong phòng sớm đã tắt, anh lấy áo khoác lập tức đi về.

Từ dưới lầu nhìn lên, đèn chung cư không bật, Cố Hoài lo cho Tri Hiểu, nhanh chóng lên lầu, vừa mở cửa lập tức bị hoảng hồn.

Tri Hiểu mặc một bộ đồ gợi cảm, trên đầu đeo tai mèo xù xù, ngẫu nhiên còn động một chút, cô ngồi quỳ trên sô pha, mặt đỏ ửng, cực lực áp chế bộ dáng khẩn trương, nâng mặt lên nhìn anh, chớp chớp mắt: “Meo~”

Cố Hoài hít sâu một hơi, đóng cửa lại hung hăng kéo cà vạt xuống, mỗi bước đi, quần áo trên người lại bị trút xuống một thứ, áo khoác, áo sơ mi, đồng hồ, dây lưng…