Bệnh viện là một nơi kỳ diệu, ở đây Tri Hiểu đã gặp được những kiểu người muôn hình vạn trạng, nơi này mỗi một ngày đều có thể tạo ra kỳ tích, đương nhiên cũng có cả những đau thương tiếc nuối.
Mới vừa tiến phòng, Tri Hiểu đã bị y tá kéo ra ngoài, cô hỏi: “Vết thương thế nào?”
“Nghe nói là bạo lực học đường, bị dao đâm trúng.”
“Người bệnh bao nhiêu tuổi?”
“Mới vừa thành niên không lâu.”
Cùng y tá tìm hiểu tình hình xong, Tri Hiểu nhanh chạy đi, xe cứu thương đã đến cửa bệnh viện, mới vừa mở cửa liền thấy một chàng trai trẻ máu chảy đầm đìa, cha mẹ cậu quỳ trên mặt đất lôi kéo áo blouse trắng của Tri Hiểu, máu tươi nhiễm đỏ quần áo họ, họ bất lực khẩn cầu: “Bác sĩ, cầu xin cô cứu con của chúng tôi! Nó mới mười tám tuổi, nó mới mười tám tuổi, cầu xin cô!”
Tri Hiểu hốc mắt nóng lên, thật giống như nhìn đến chính mình năm đó, đôi tay đầy máu tươi cũng lôi kéo quần áo bác sĩ như thế này, không ngừng khẩn cầu: “Cầu xin mọi người cứu ba mẹ cháu với, họ chưa chết, thật sự chưa chết!”
Nước mắt Tri Hiểu rơi xuống tay của cặp cha mẹ kia, cô dùng sức tách tay họ ra: “Hai người yên tâm! Chỉ cần tim người bệnh vẫn đập, tôi nhất định sẽ cứu sống cậu ấy!”
Đây là hứa hẹn của một bác sĩ, đem tới hy vọng cho người nhà, đối với cặp cha mẹ kia đã làm họ an tâm không ít.
Tri Hiểu quay đầu phân phó: “Mau! Đưa vào phòng phẫu thuật, tôi sẽ lập tức tới.”
Y tá vội vã chạy tới: “Bác sĩ Tri, kho máu không còn nhóm máu tương thích.”
“Người bệnh nhóm máu gì?”
“Rh âm tính.”
“Lấy máu của tôi!”
Y tá sửng sốt một chút: “Bác sĩ Tri cũng là nhóm Rh âm tính?”
“Đúng! Đừng trì hoãn nữa. Mấy người tới chỗ bác sĩ Cố nói một tiếng, nói tôi không giải phẫu được, để anh ấy thay tôi làm.”
Khi Tri Hiểu đang muốn rút máu, Cố Hoài từ bên ngoài vội vã chạy tới: “Em làm cái gì vậy? Tôi không cho phép em tự tổn thương chính mình.”
Y tá lấy máu sửng sốt, bác sĩ ở trong đó cũng đều sửng sốt, hai người này là sao đây?
Tri Hiểu biết Cố Hoài cường ngạnh, cô cũng không tranh luận, mềm mại nói: “Cố Hoài, tôi là một bác sĩ, tôi muốn cứu người bệnh.”
“Tôi đây cũng quyết không cho phép em tự tổn thương chính em để đi cứu người khác.”
“Anh có biết nhóm Rh âm tính hiếm cỡ nào không? Tôi không cứu cậu ấy thì cậu ấy sẽ chết, tôi đã bảo đảm với cặp cha mẹ ngoài kia, nhất định sẽ cứu sống con của họ, chỉ là một chút máu thôi, tôi sẽ không sao!”
Tri Hiểu nhìn y tá: “Lấy máu đi!”
Cố Hoài nắm tay cô, thanh âm có chút nghẹn ngào: “Tôi không cho!”
Tri Hiểu kinh ngạc nhìn anh trong chốc lát, chậm rãi nói: “Anh còn nhớ những gì bác sĩ phải làm không? Dùng hết toàn lực cứu người, Cố Hoài, anh muốn tôi cả đời áy náy bất an sao?”
Đối với Cố Hoài, không có ai quan trọng hơn Tri Hiểu, nhưng anh cũng biết, cô lựa chọn trở thành bác sĩ bởi đây là thứ duy nhất có thể cứu rỗi cô khỏi quá khứ.
Anh chậm rãi buông tay ra: “Tôi phẫu thuật xong thì em cũng phải lành lặn đứng trước mặt tôi.”
“Được.”
Nghe cô bảo đảm, Cố Hoài mới xoay người rời đi.
Học sinh kia bị chém nhiều nhát, mất máu quá nhiều, vì vậy lượng máu cần lấy cũng nhiều, y tá thấy sắc mặt Tri Hiểu tái hơn, môi cũng nhợt đi, run run hỏi: “Bác sĩ Tri, cô sao rồi?”
“Tôi không có việc gì, đã đủ máu chưa?”
“Còn thiếu một chút.”
“Tiếp tục lấy máu đi.”
Tri Hiểu chưa bao giờ cảm thấy lấy máu lại lâu như thế, chờ sau khi xong xuôi chân cô đã mềm nhũn đến không đứng dậy nổi, y tá muốn đỡ cô đi nghỉ ngơi, cô lắc đầu cự tuyệt, Cố Hoài nói muốn thấy cô lành lặn đứng ở trước mặt anh, cô nhất định phải đến đó một chuyến.
Ca phẫu thuật dài tới mấy giờ đồng hồ, khi Cố Hoài ra ngoài đã thấy Tri Hiểu sắc mặt tái nhợt ngồi ở ghế chờ, cả trái tim anh nhói lên như ngàn vạn mũi kim đâm vào, đau tới tận lục phủ ngũ tạng.
Cố Hoài vội vàng đem cô ôm chặt vào lòng: “Sao không đi nghỉ ngơi?”
“Không phải anh nói muốn thấy tôi lành lặn đứng ở trước mặt anh sao?”
Cố Hoài tức khắc ảo não, Tri Hiểu giữ lời thế này làm gì, cứ phải khăng khăng theo ý mình, khi anh ôm cô tới phòng nghỉ thì Tri Hiểu đã mê man rồi, Viện trưởng nghe nói chuyện này liền vội vàng tới thăm.
Vừa vào cửa liền thấy Cố Hoài đang cẩn thận ôm Tri Hiểu, ông sửng sốt trong chốc lát: “Bác sĩ Cố thật là chu đáo, tình nghĩa như vậy thật là khó được.”
Hứa Sơ Dương cùng Diệp Đàn không bát quái như ngày thường: “Bác sĩ Tri cũng quá lương thiện, như sinh ra vì cứu tử phù thương [1] vậy.”
[1] Cứu tử phù thương: cứu người sắp chết, dìu người bị thương. Chỉ tinh thần cao quý, tận tuỵ, hết lòng vì bệnh nhân của ngành y.
Diệp Đàn vội vàng phụ họa: “Đúng, đúng, đúng!”
Viện trưởng nói: “Diệp Đàn, cô đưa bác sĩ Tri về nhà nghỉ ngơi đi, đợi khỏe rồi lại đi làm.”
Cố Hoài nhăn mày: “Viện trưởng, vẫn là để tôi đưa về đi, nhà của bác sĩ Tri tôi tương đối quen thuộc.”
Viện trưởng gật gật đầu: “Bác sĩ Cố thật là quan tâm đàn em, nếu giáo sư dạy dỗ hai người biết hẳn sẽ rất vui mừng.”
Viện trưởng đi rồi, Diệp Đàn lắc đầu an ủi Cố Hoài: “Viện trưởng là lão thẳng nam, nhìn không ra, anh cũng đừng quá lo lắng, chăm sóc bác sĩ Tri cho tốt, bệnh viện có chúng tôi rồi.”
Mỗi một giây Tri Hiểu hôn mê đều làm Cố Hoài lo lắng, anh chưa bao giờ cảm thấy nôn nóng cùng đau lòng như vậy, không rảnh cùng Diệp Đàn, Hứa Sơ Dương tán nhảm, vội vã bế Tri Hiểu lên xe, nhanh chóng chạy về hướng chung cư.
Khi Tri Hiểu ngủ rất ngoan ngoãn, nằm yên trong lòng anh, thi thoảng ưm một tiếng, Cố Hoài cho rằng cô khó chịu, dừng lại vỗ vỗ lưng cô, chờ cô thoải mái hơn mới đi tiếp.
Anh rất hoảng, hoảng loạn tới nói không nên lời, đem Tri Hiểu đặt ở trên giường, anh cũng nằm sang một bên, thật cẩn thận đem cô ôm vào trong ngực, Cố Hoài vén lên tay áo cô lên nhìn thoáng qua chỗ lấy máu.
Đã sưng lên, miệng vết thương trở nên xanh tím.
Cố Hoài càng ôm cô chặt hơn: “Đồ ngốc, cứ luôn làm tôi lo lắng.”
Đến tận lúc chạng vạng Tri Hiểu mới tỉnh lại, vừa mở mắt liền rơi vào một tầm nhìn nôn nóng, cô ngẩn người: “Cố Hoài?”
Giọng anh khàn khàn: “Có đói bụng không?”
Tri Hiểu nhìn thoáng qua xung quanh: “Sao tôi đã trở về rồi? Sao anh cũng ở chỗ này?”
Nhắc tới cái này, sắc mặt Cố Hoài liền âm trầm hơn: “Em lấy máu quá nhiều, ngất.”
Tri Hiểu kéo kéo áo anh: “Còn giận à? Tôi còn không tức giận, anh giận cái gì chứ?”
Chạng vạng tiếng ve lớn hơn, chút ánh nắng vụn vặt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, không có chói mắt, ngược lại rất ấm áp.
Cố Hoài bình tĩnh nhìn nàng, trầm thấp đặt câu hỏi: “Em nói tôi giận cái gì?”
“Anh không nói tôi làm sao biết được?”
“Tính mạng người khác không liên quan tới tôi, tôi chỉ để ý an nguy của em.”
Tri Hiểu nhăn mày: “Cố Hoài, anh là bác sĩ.”
“Thì sao?” Cố Hoài tới gần cô: “Tôi có thể hao tâm tổn sức để cứu bất cứ ai, nhưng nếu liên quan tới an nguy của em thì không được, em xem, tôi chính là ích kỷ như vậy, đều là…”
“Ừm?” Tri Hiểu tò mò mở to hai mắt, thanh âm mềm mại nhẹ hỏi: “Đều là cái gì?”
Cố Hoài cười khẽ một chút, anh không nói cô sẽ vĩnh viễn không biết, mỗi việc anh làm đều vì ba chữ kia, nhưng Tri Hiểu sẽ chẳng bao giờ nghĩ ra được, chỉ là một tiểu ngốc tử, anh nhẹ nhàng hôn khóe môi cô, ôn nhu nói: “Đều là bởi vì tôi quá yêu em.”
Tri Hiểu sửng sốt, ngây ngốc hỏi: “Anh nói cái gì?”
“Hiểu Hiểu.” Cố Hoài nhẹ nhàng xoa tóc cô, hôn lên trán cô một cái: “Ba chữ này tôi đã nói trong lòng cả ngàn cả vạn lần, nhưng lại chưa từng nói cho em nghe, đây là tôi sai, về sau tôi sẽ từ từ nói với em, tôi yêu em bao nhiêu.”
Anh buông cô ra: “Muốn ăn cái gì? Tôi làm.”
“Ăn cái gì cũng có thể chứ?”
Có thể là do vừa mới được thổ lộ, cô còn chưa kịp hoàn hồn, thanh âm nói chuyện có chút ngốc ngốc, Cố Hoài nhìn cô, càng thêm ôn nhu: “Ừm, đều có thể.”
“Muốn ăn kẹo.”, cô thích Cố Hoài cho cô kẹo, cứ cảm thấy như vậy rất đặc biệt, vị ngọt của kẹo, thấm cả vào tim.
Cố Hoài từ trong túi lấy ra mấy viên kẹo, anh bóc một viên kẹo bỏ vào miệng mình, anh cong lưng hôn cô, anh đem kẹo đẩy vào trong miệng cô, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Ngọt không?”
Tri Hiểu kéo chăn che mặt, thanh âm mềm mại từ bên trong truyền đến: “Ngọt!”
Cố Hoài bật cười mang theo sủng nịch, kéo chăn xuống: “Ăn ít thôi, lát ăn cơm, được không?”
Tri Hiểu như chú thỏ nhỏ gật đầu, Cố Hoài nhìn tới tim ngứa ngáy.
Đồ ăn trong tủ lạnh rất phong phú, bên trong cái gì cũng có, Cố Hoài lập tức bắt tay vào làm đồ ăn.
Cơm làm xong, khi Cố Hoài vào nhà kêu cô, Tri Hiểu đã bắt đầu mơ màng sắp ngủ, trong tay cô cầm kẹo anh đưa, Cố Hoài nhìn mà đau lòng, nhẹ giọng kêu cô: “Hiểu Hiểu, ăn cơm.”
Tri Hiểu mở mắt nỉ non: “Buồn ngủ quá!”
“Ăn rồi ngủ tiếp.”
Cố Hoài đem cô ôm ra khỏi phòng đặt ở trên ghế, xới cơm đưa tới trước mặt cô. Thức ăn trên bàn so với đồ ăn nhà hàng cao cấp quả thực chẳng kém gì, Tri Hiểu buồn ngủ nhìn lướt qua: “Bác sĩ Cố, anh thật là lợi hại!”
Đang muốn cầm đũa thì Cố Hoài lại cầm lấy bát cơm của cô, ung dung nhìn cô: “Kêu tôi là gì?”
“Bác sĩ Cố.”
“Không đúng!”
“Cố Hoài?”
“Không đúng!”
“…Cố Hoài ca ca!”
Cố Hoài cười cười, cúi đầu hôn cô: “Ngoan!”
Tri Hiểu bị hương thơm thức ăn trên bàn làm cho đói bụng, vội nói: “Mau đưa cơm cho tôi, tôi đói rồi.”
Nhìn bộ dáng này của cô, Cố Hoài nghĩ: Anh cũng “đói bụng”.
Anh thở dài một tiếng: “Sớm hay muộn cũng sẽ ăn thôi.”
Cơm được đặt trước mặt cô, cô ăn một miếng rồi hỏi: “Cái gì?”
Cố Hoài gắp đồ ăn vào trong bát cô, cười trả lời: “Không có gì.”
Nhìn đôi mắt cô sáng lên, bộ dáng tán thưởng không thôi, Cố Hoài đơn giản buông đũa chuyên tâm xem Tri Hiểu ăn cơm, Tri Hiểu thấy anh như vậy, tức khắc có chút ngượng ngùng: “Trên mặt tôi có gì à?”
“Ừm.”
“Chỗ nào?” Tri Hiểu hạ đũa sờ sờ mặt mình, Cố Hoài cười: “Vẫn còn.”
“Anh giúp tôi đi.”, cô rướn người qua, bỗng nhiên phát hiện như vậy càng không thỏa đáng, vội vàng muốn ngồi thẳng lại, Cố Hoài giơ tay giữ cổ cô lại, nheo mắt: “Lại đây!”
Tri Hiểu cứng đờ dựa qua, tay Cố Hoài nhẹ nhàng ở trên mặt cô xoa xoa, Tri Hiểu cảm thấy có chút gượng: “Được chưa?”
“Chưa!” Giọng anh từ tính dễ nghe, chậm rãi dựa lại gần cô, đột nhiên ở bên khóe miệng cô khẽ liếʍ một cái.
Tri Hiểu muốn lui về phía sau, chỉ là cổ bị anh giữ chặt, ngước mắt liếc anh một cái, đôi mắt khẩn trương, Cố Hoài cười: “Đừng nhìn tôi như vậy, lực khống chế của tôi không tốt đâu!”
Tri Hiểu vội rũ mắt, giọng Cố Hoài càng thêm trầm thấp: “Từ từ.”
Cằm bỗng nhiên bị nhéo lên, nụ hôn ôn nhu bỗng trở nên nồng nhiệt, Tri Hiểu chỉ cảm thấy cánh môi bị anh dùng sức mυ'ŧ vào, cô dùng sức đẩy anh, Cố Hoài sợ cô đau tay, vội vàng buông ra.
Trong mắt tiểu cô nương long lanh nước, bởi vì vừa mới hôn, cánh môi ửng đỏ, ánh mắt Cố Hoài trầm xuống, cô khẩn trương lau môi: “Tôi còn phải ăn cơm.”
Cố Hoài cười nói: “Được, em ăn đi, tôi không khi dễ em nữa.”
Anh nhìn cô càng ngồi càng xa, ra vẻ âm trầm: “Ngoan ngoãn lại đây.”
Tri Hiểu mếu máo, một lần nữa ngồi trở lại bên cạnh anh.