Ôn Nhu Bại Hoại

Chương 1: Cô gặp phải tên ᗷiếи Ŧɦái gì vậy?

Nam Thành mới vào hạ, trong gió còn lưu lại cái lạnh nhàn nhạt của mùa xuân, là nơi có khí hậu được trời ưu ái, mùa hè ở đây luôn dịu dàng như thế, như bầu trời trong vắt sau cơn mưa vậy.

Nền trời xanh như phản chiếu đại dương, con sóng xanh dâng lên, tưởng chừng có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Tri Hiểu ngồi ở trong xe nhìn ra bên ngoài, gió thổi nhè nhẹ, mơn man thảm cỏ xanh non, không khí có hương vị ngọt lành, cô thư thái duỗi cái eo lười, nhẹ nhàng cong khóe môi: “Rốt cuộc đã quay về.”

Sau khi tốt nghiệp Học viện Y Foster của Mỹ, nhiều bệnh viện nổi tiếng trong nước đã tung cành oliu ra cho cô, Tri Hiểu cân nhắc kiến nghị của giáo sư, xem xét tương đối, cuối cùng lựa chọn bệnh viện An Hoà.

Cha mẹ chỉ biết cô sắp về nước, không biết ngày cụ thể, Tri Hiểu cố ý kín miệng, muốn cho cha mẹ cùng Tri An một bất ngờ.

Lái xe chạy thẳng về nhà, ở ghế sau đều là quà cô tỉ mỉ chọn lựa cho người thân, Tri Hiểu nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, túi quà rực rỡ muôn màu chất đầy xe, cô cười cười, đoán xem lúc người nhà nhìn thấy cô sẽ kinh ngạc như thế nào.

Chiếc xe chen chúc trên đường cao tốc, phía trước một chiếc xe tải đột nhiên dừng lại, mấy cây gỗ buộc trên thùng xe đều là cây cổ thụ, bởi vì buộc không chắc, trọng lượng lại quá lớn, lúc này cứ vậy lăn ra đường.

Tài xế mang mũ bảo hộ của công nhân lập tức xuống xe, phất tay với những xe phía sau, ý bảo mọi người dừng xe.

Lúc này đang là thời điểm giao thông phức tạp nhất, xe chật kín đường, sự cố đột ngột xảy ra như vậy chính là nguyên nhân tắc nghẽn giao thông.

Thân cây gỗ lăn xuống ngày càng nhiều, lượng xe bị chặn cũng đang nối dài không dứt, tài xế hoảng sợ, dùng sức phất tay, sau lại thấy một chiếc xe sắp va phải một cây gỗ lớn!

Tài xế lái xe kia còn đang mơ màng sắp ngủ, bên tai mơ hồ có tiếng người hét gọi, khó khăn mở to mắt ra nhìn, thấy cả đống gỗ cổ thụ đang lăn giữa đường, đυ.ng phải là chết không thể nghi ngờ!

Anh ta sợ tới mức giật mình, vội vàng dẫm phanh lại.

Những xe đi ngay sau không phản ứng kịp, đâm vào đít xe tài xế trước.

Khi Tri Hiểu lái xe lại đây, phía trước đã tắc chật như nêm cối, nhóm tài xế đều xuống xe nhìn xung quanh, nhìn đến phía xa, lại bị biển người tầng tầng lớp lớp ngăn trở, chỉ có thể nhìn đến trên không bay lên một cột khói đen mỏng.

Tri Hiểu xuống xe, cau mày đi về phía trước vài bước, đột nhiên một cánh tay kéo cô qua, cô đâm vào một l*иg ngực rắn chắc, có lẽ là dùng sức quá mức, Tri Hiểu nghe thấy người này khẽ kêu lên một tiếng.

Anh ta nhanh chóng lui về phía sau một bước, tay ôm eo cô, một tay khác che trên đỉnh đầu, thanh âm trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai: “Cẩn thận.”

Ngay sau đó là một tiếng vang lớn, quay đầu nhìn qua, một thân cây cổ thụ từ phía trước lăn xuống, nếu trốn không kịp, có lẽ cô lúc này không chết cũng bị thương.

Tri Hiểu nghĩ mà phát lạnh, hít một hơi thật sâu, muốn nói tiếng cảm ơn nhưng vừa ngẩng đầu liền sửng sốt.

Hai người chỉ cách nhau chưa tới mười xentimet, người nọ cúi đầu nhìn cô, giọng dịu dàng hỏi: “Có bị thương không?”

Chàng trai trước mặt cô, con ngươi thâm trầm sắc bén, ánh nhìn lại ấm áp như mặt trời, mắt đeo một cặp kính không viền, bên môi cong lên ý cười nhàn nhạt.

Bởi vì cách quá gần, Tri Hiểu có chút khẩn trương, khi cô thở ra, hơi thở làm mờ kính anh, khuôn mặt anh bỗng trở nên mê ly mông lung.

Cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao, cảm ơn anh.”

Tri Hiểu cảm thấy trong mắt chàng trai nhiều thêm chút ý cười, anh ta gỡ kính xuống, từ trong túi áo sơmi lấy ra một chiếc khăn lau nhỏ màu trắng, lau xong, lại đem kính đeo lên.

Anh cười nhìn cô: “Đừng đi qua đó, phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, có người chết, cẩn thận bị dọa đến.”

Nghe thấy những lời này, bản năng bác sĩ khiến cô hoạt động bước chân muốn đi tới, chỉ là một bàn tay khác vẫn đang giữ cô bỗng kéo lại.

Tri Hiểu nghiêng đầu nhìn, chàng trai cầm chắc cổ tay cô, cười khẽ nói: “Tôi vừa mới cứu em, em sao lại không nghe lời vậy?”

“Cảm ơn anh cứu tôi! Nhưng tôi là bác sĩ, tôi phải đi qua nhìn xem có người sống sót hay không.”

Tri Hiểu gỡ tay chàng trai ra, chen vào trong đám người, mùi máu nhàn nhạt vừa rồi lập tức nồng hơn, hai chiếc xe đâm vào nhau để lại dấu vết rõ ràng, hiện trường hỗn độn bất kham, cửa xe lủng lẳng, kính xe nát bét, trên mặt đất vẫn còn vết máu, nhìn qua có thể thấy mức độ nghiêm trọng của vụ tai nạn xe này.

Nạn nhân xác nhận tử vong được nhân viên cứu hộ nâng lên một bên, hiện trường còn chiếc xe đang cháy dở, Tri Hiểu chạy tới hỏi nhân viên cứu hộ: “Tôi là bác sĩ, còn ai chưa cứu ra không?”

“Nghe nói còn một thai phụ, chúng tôi đang cố gắng tìm kiếm!”

“Đội trưởng, tìm được thai phụ rồi!”

Tri Hiểu cùng nhân viên cứu hộ cùng nhau chạy tới, bên dưới mấy cái xe đâm liên tiếp, thai phụ đã bị thương nói không nên lời, chỉ cố gắng bảo vệ bụng, biểu tình bi ai, đôi môi khép mở không rõ lời, nhưng Tri Hiểu biết cô ấy là có ý gì.

Một người mẹ, trong lúc này, chắc hẳn suy nghĩ duy nhất là muốn cứu sống đứa con còn chưa chào đời kia.

Nhân viên cứu hộ cẩn thận đem người phụ nữa từ phía dưới chiếc xe kéo ra, thai phụ tình huống nguy cấp, nước ối đã vỡ, vết thường trên người quá nặng, hơn nữa chịu kinh sợ, nhịp tim hỗn loạn.

Xe cứu thương tới kịp thời, nhân viên cứu hộ và các y tá đem thai phụ nâng lên cáng, Tri Hiểu muốn lên xe nhưng bị y tá ngăn lại: “Vị tiểu thư này, đừng cản trở chúng tôi cấp cứu cho nạn nhân!”

“Tôi là bác sĩ, tình huống thai phụ lúc này chỉ có tôi hiểu nhất, nhanh chóng đi tới bệnh viện, giờ còn kịp!”

Tình huống nguy cấp, sắc mặt Tri Hiểu lạnh hơn, lập tức lên xe cứu thương, người trên xe hai mặt nhìn nhau, không biết như thế nào cho phải, đúng lúc đó lại vang lên một thanh âm ôn hòa: “Lái xe.”

Thanh âm này có chút quen thuộc, Tri Hiểu nhất thời không nhớ ra, cũng may xe cứu thương rốt cuộc đã lăn bánh.

Cố Hoài nghiêng đầu nhìn qua, cô đang cúi đầu giúp thai phụ lau mồ hôi, ôn hòa trấn an cảm xúc thai phụ.

Con đường dài nửa giờ đồng hồ đặc biệt mệt mỏi, tới bệnh viện rồi, y tá nhanh chóng mở cửa xe, đem thai phụ từ trên xe cứu thương nâng xuống dưới, Tri Hiểu vừa đi theo bên cáng vừa phân phó: “Đem thai phụ đưa đến phòng giải phẫu khám gấp, liên hệ bác sĩ sản khoa lại đây, thai nhi sắp không được rồi!”

Thấy y tá còn do dự, Tri Hiểu móc ra thẻ công tác của mình: “Tôi là bác sĩ Tri Hiểu mới tới, mau đi chuẩn bị, thai phụ cần làm phẫu thuật lập tức!”

Vừa rồi trên đường tới, Tri Hiểu đã phát hiện đây là xe cứu thương bệnh viện An Hoà.

Bởi vì cái tên Tri Hiểu còn kinh động cả viện trưởng, khi ông nghe thấy cái tên này lập tức từ trên sô pha nhảy dựng lên: “Sinh viên tốt nghiệp loại A của trường Y Foster- Tri Hiểu?”

Y tá trưởng trả lời: “Vâng!”

“Người bệnh lúc này thế nào?”

“Tình huống rất không tốt!”

Viện trưởng sắc mặt nghiêm túc, dưới chân lướt đi như có gió, trong miệng không quên phân phó: “Tri Hiểu này cùng bác sĩ Cố chính là đồng môn, đều là nhân tài được trường Y Foster khẳng định, tình huống bây giờ khẩn cấp, dù cho chưa nhậm chức nhưng vì người bệnh, chúng ta đều phải toàn lực phối hợp với cô ấy, mau đi chuẩn bị!”

Để phối hợp với Tri Hiểu phẫu thuật, bệnh viện cho Cố Hoài làm phụ mổ, quá trình phẫu thuật khẩn trương nguy hiểm, mỗi một giây đồng hồ, thai phụ và thai nhi đều có khả năng chết ở trên bàn mổ.

Lần phẫu thuật này dài bốn tiếng, sau thời gian dài chờ đợi, y tá rốt cuộc đi ra khỏi phòng mổ: “Phẫu thuật rất thành công, mẹ con bình an!”

Mọi người rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Khi Tri Hiểu từ phòng mổ đi vào phòng thay quần áo thì đã rã cả người, tình huống mạo hiểm như vậy, nếu cô phán đoán có một chút do dự, có lẽ đôi mẹ con họ liền đi vào quỷ môn quan rồi.

Cô ngồi xổm xuống góc tường thở dốc, hai tay ôm lấy mình hòa hoãn một lúc lâu, lúc đổi xong quần áo, y tá nói viện trưởng gọi cô đi một chuyến.

Thực ra bình thường loại tình huống này là không cho phép xảy ra, nhưng lúc ấy tình huống khẩn cấp, cũng chỉ có Tri Hiểu tương đối hiểu biết tình huống thân thể thai phụ, cho nên mới để cô làm lần phẫu thuật này, may mắn chính là phẫu thuật thành công, nhưng việc như thế, viện trưởng nghĩ lại mà sợ.

Khi Tri Hiểu gõ cửa bước vào, mặt viện trưởng tươi hẳn, ý bảo cô ngồi xuống: “Tôi biết cô tuổi trẻ khí thịnh, nhưng cô có biết lỡ như phẫu thuật thất bại thì bệnh viện sẽ phải gánh vác hậu quả gì không?”

Tri Hiểu trầm mặc một lúc, sau mới mở miệng: “Tôi biết viện trưởng lo lắng băn khoăn, việc này cũng thật sự là tôi xúc động, chỉ là lúc đó tình huống không cho phép, tôi không phải tuổi trẻ khí thịnh, tôi chỉ là muốn cứu thai phụ, mà cứu người trị bệnh vốn là việc mỗi bác sĩ nên làm, còn phẫu thuật thất bại, việc đầu tiên bác sĩ suy xét chính là phải làm sao cứu sống người bệnh, không phải suy xét sau khi phẫu thuật thất bại trách nhiệm đẩy về ai, ngài nói phải không?”

Viện trưởng bị cô nói cho sửng sốt một hồi, nửa ngày mới ấp a ấp úng trả lời: “Được rồi! Cô nói không sai! Giáo sư của cô đã nói với tôi qua điện thoại, nói cô tuy rằng thoạt nhìn nhu nhược, kỳ thật rất có suy nghĩ chủ kiến, giờ xem ra, quả nhiên như thế.”

Viện trưởng dừng một chút, mỉm cười nói: “Bệnh viện An Hoà có thể có nhân tài như cô và bác sĩ Cố, vậy tôi cũng rất tin tưởng.”

Tri Hiểu ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo một tia tò mò, trước khi tới bệnh viện An Hoà, Giáo sư có nhắc qua bác sĩ Cố này, khen ngợi y thuật của anh hơn người, nổi danh trong nghề, còn dặn dò Tri Hiểu nhất định phải học hỏi anh.

Khi phẫu thuật, vị bác sĩ Cố này phụ mổ cho cô, lúc bắt đầu cô còn có chút khẩn trương, nhưng được bác sĩ Cố dẫn dắt, cô chỉnh lại tâm thái, thuận lời hoàn thành cuộc giải phẫu.

Từ phòng thay quần áo đi tới đây, ba chữ bác sĩ Cố này nghe qua không biết bao nhiêu lần, cô nhớ tới mấy giờ trước, người đó ôm cô tránh khỏi cây gỗ kia, nhớ tới anh ôn tồn lễ độ nở nụ cười, từ trong lòng Tri Hiểu mội lên một cảm giác kính nể, nói vậy vị bác sĩ Cố này nhất định là một vị tiền bối đáng để học tập.

Viện trưởng nói: “Cố Hoài cũng là sinh viên ưu tú của Học viện Y Foster. Năm đó nhiều bệnh viện đứng đầu nước Mỹ muốn tung cành ô liu với cậu ấy, tiếc là cậu ấy đều cự tuyệt, dứt khoát về nước. Hiện đã ở bệnh viện chúng ta công tác nhiều năm, y thuật được xưng là đứng đầu trong nghề, cô vừa vặn ở chung khu làm việc với cậu ấy, cậu ấy lại là sư huynh cô, cố gắng học tập cho tốt.”

Tri Hiểu gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng!”

Từ văn phòng Viện trưởng đi ra, Tri Hiểu trực tiếp tới phòng làm việc cùa Cố Hoài, ngày đầu tiên về nước, anh cứu cô một mạng, giúp cô một lần, hẳn là cần nói một tiếng cảm ơn tử tế.

Phòng không có người, khi ra ngoài y tá trưởng nói cho cô: “Bây giờ bác sĩ Cố chắc đã tan tầm rồi, cô đi phòng thay quần áo tìm xem.”

Dù sao cũng là phòng thay quần áo của nam bác sĩ, Tri Hiểu không thể công khai đi vào tìm người, cô ở bên ngoài đợi trong chốc lát, người bên trong ra ra vào vào, không có người nào là người cô chờ.

Tri Hiểu duỗi cổ hướng bên trong nhìn, đột nhiên bên cạnh vang lên một thanh âm trầm thấp: “Em tìm tôi?”

Tri Hiểu theo thanh âm ngoáy đầu qua, Cố Hoài không biết đã đến đây lúc nào, tựa ở ven tường nhìn cô, trên tay cầm hai lon bia, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Không biết như thế nào, Tri Hiểu cảm thấy lỗ tai có chút nóng nóng, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi tới tìm anh, muốn nói với anh tiếng cảm ơn.”

Cố Hoài không nhanh không chậm đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn kỹ cô, trong ánh mắt mang theo cảm giác khác thường, cô gái nhỏ cũng không né không tránh, chính là trong ánh mắt có một chút không được tự nhiên, anh chậm rì rì hỏi: “Cảm ơn như thế nào?”

Thanh âm trầm thấp, mang theo chút khàn khàn, Tri Hiểu cầm một lon bia khác từ tay anh, ngẩng đầu lên, cười đến dịu dàng khả ái: “Bồi anh uống một chén?”

Anh đưa cô lên sân thượng, nơi lầu cao chót vót, liếc mắt một cái có thể nhìn phong cảnh cực đẹp của Nam Thành, gió thổi tới, lướt qua lọn tóc dài của cô, độ cong của sườn mặt xinh đẹp rơi vào ánh mắt thâm trầm của Cố Hoài.

Tri Hiểu mặc chiếc váy ngắn, từng đợt từng đợt gió thổi tới, cô e thẹn dùng tay che lại, cười ngại ngùng: “Không bằng chúng ta đổi chỗ khác, tìm một quán caffe ngồi? Chỗ này gió thổi khiến tôi đau đầu.”

Cố Hoài mặc áo sơ- mi trắng, bên ngoài là áo bliouse trắng, tren túi kẹp thẻ công tác của anh, dáng vẻ thanh tuấn ôn nhã, nụ cười vân đạm phong kinh, gọng kính không viền trên mặt cũng tương xứng với anh.

Anh vẫy tay với cô, lúc nheo đôi mắt lại có chút lười biếng: “Qua đây!”

Tri Hiểu vừa bước tới đã bị một đôi tay vững chãi kéo vào l*иg ngực, thanh âm của Cố Hoài trầm thấp trong gió phá lệ mà ôn nhu: “Như vậy thổi không tới em rồi.”

Rõ ràng là lần đầu gặp mặt, cái ôm này phá lệ khiến cô cảm thấy ấm áp lại an tâm, Tri Hiểu sửng sốt một hồi: “Bác sĩ Cố ôm tôi như vậy không thích hợp đâu.”

Cô bắt đầu giãy dụa, cự quậy lung tung, nơi sâu trong đôi mắt Cố Hoài có vài phần ý xấu, anh nắm thật chặt rồi đặt tay ở hông của cô: “Đừng nhúc nhích, tôi uống nhiều rồi, mượn em dựa một lát.”

Tri Hiểu hồ nghi nhìn anh: “Bác sĩ Cố không giống như uống say.”

Cố Hoài cúi đầu nhìn ngực cô gái, sắc mặt cô có chút hồng nhuận, đôi mày tinh xảo nhu hoà, là ý vị dịu dàng, trong con ngươi thanh triệt như hồ nước rực rỡ lấp lánh, bởi khẩn trương, cô hơi cắn môi dưới, dáng vẻ uỷ khuất khiến Cố Hoài nhìn đến mềm lòng, ngữ khí của anh càng mền mỏng: “Sợ tôi?”

Tri Hiểu càng lúc càng dùng sức cắn môi, quật cường trả lời: “Không sợ!”

Cố Hoài nheo đôi mắt nhìn môi cô, đã bị cô cắn ra một dấu răng nho nhỏ, lòng bàn tay anh mơn trớn bên đôi môi đỏ thắm, đột nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn.

Tri Hiểu trừng mắt, quên mất phản ứng.

Cô Hoài dịu dàng mυ'ŧ cánh môi của cô, đầu lưỡi khẽ liếʍ, môi lưỡi quấn nhau, tay đặt trên eo cô càng gấp, kịch liệt hôn khiến thân thể anh dần nóng lên, Tri Hiểu sau khi phản ứng lại bắt đầu ra sức giãy dụa.

Anh phát hiện cô bất an, không buông tha, âm thanh khàn khàn vang lên bên tai cô, trầm thấp, mang theo sủng nịnh: “Về sau không được cắn môi nữa, sẽ đau.”

Ngoài sân thượng đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Cố Hoài rốt cuộc buông cô ra, Tri Hiểu kinh hoàng thất thố mở cửa, ngoài cửa là một y tá tò mò nhìn xung quanh.

“Tìm các người nửa ngày, sao lại chạy tới đây, bác sĩ Tri, Viện trưởng quên thông báo với cô, hôm nay bệnh viện chúng ta làm tiệc tẩy trần đón gió cho cô, chín giờ tối ở quán bar BLCK không gặp không về!”

Tri Hiểu cười dịu dàng: “Cảm ơn mọi người, tôi nhất định sẽ tới.”

Y tá nhìn thấy Cố Hoài sau lưng cô, đặc biệt kính trọng: “Bác sĩ Cố vất vả rồi, tiệc tẩy trần đón gió của bác sĩ Tri tối nay anh đi không?”

Cố Hoài tới gần Tri Hiểu, hoà nhã trả lời: “Nếu là tiệc tẩy trần đón gió của bác sĩ Tri, tôi nhất định sẽ đi.”

Y tá có chút ngạc nhiên, còn tưởng rằng anh sẽ giống như thường lệ mà từ chối, không ngờ vừa giúp bác sĩ mới làm phẫu thuật, lại còn tự mình vì cô đón gió tẩy trần, y tá cảm thán từ tận đáy lòng: “Bác sĩ Cố, con người anh thật tốt.”

Sau khi y tá rời đi, Cố Hoài đột nhiên nghiêng người áp vào, ánh mắt thâm thuý đem nhánh, so với vừa rồi ôn tồn lễ độ rõ ràng là hai bộ dạng khác nhau, anh cười, hơi nheo đôi mắt lại, ngữ điệu trầm thấp nguy hiểm: “Đối với người khác không được cười đẹp như vậy.”

Tri Hiểu cả kinh, cô đây là gặp phải tên biết thái gì vậy?