Không Cần Làm Nữ Chính, Tôi Cũng Khiến Nam Chính Yêu Tôi

Chương 8: Vì cô ấy là vợ tương lai của tôi

Trưa đến, tiếng chuống học reng lên, tất cả học sinh uể oải đứng dậy. Tôi quay qua nháy mắt với tên Dạ Thần để hắn không quên lời hứa hắn nói, hắn chỉ cười và nhìn tôi, tôi quay đi. Sau đó, tôi chạy ngay ra chỗ Mỹ Kiều để nói chuyện:

- Vừa nãy cảm ơn cậu nha, lúc ấy mà ko có cậu chắc tớ đã bị 2 người họ càm ràm rồi

- Ko có gì, mà tớ thấy Dạ thiếu có gì gì đó với cậu rồi - Mỹ Kiều nói

- Làm sao có thể chứ, cái tên chết bầm ấy ko thể nào thích tớ đâu

Tôi khua tay phủ định, Mỹ Kiều lại phản đối:

- Không có cái gì là không thể, cậu nghĩ xem, những biểu hiện gần đây, chẳng phải là... híhí

- Cậu nha, bây giờ còn dám trêu tớ - Tôi nói

- Không đùa không đùa

- Vậy có phải cậu thích Tuấn Dương ko?? - Tôi trêu

- Tớ...tớ mới ko có - Mỹ Kiều mặt đỏ ửng, đáp

- Có chắc hông? Tớ làm mai cho - Đột nhiên tôi lại có hứng làm nguyệt lão se duyên thế ko biết

- Được..được hả??- Mỹ Kiều ấp úng nói

- Đương nhiên là được rồi, đằng nào thì cậu ta cũng đã thích ai đâu

- Vậy làm phiền cậu rồi

- Nhưng với 1 điều kiện - Tôi cười tươi nói

- Điều kiện gì??

- Bao tớ 1 tháng ăn sáng

- Chuyện nhỏ, thành giao - Mỹ Kiều vui vẻ đồng ý

Chắc là bây giờ cậu ấy đang thắc mắc tại sao nhà tôi giàu thế mà lại muốn cậu ấy bao đúng không, đương nhiên là vì ăn cơm bao thường sẽ ngon hơn ăn cơm tự mua dù biết nhà mình có thể mua luôn 10 cái canteen nhà trường.

Do vừa đi vừa nói chuyện nên đến canteen nhanh hơn. 2 đứa vừa ngồi xuống bàn, thì đúng lúc tên Dạ Thần đi ra, vừa thấy tôi là hắn bước đêns chỗ tôi ngồi. Trùng hợp là gặp luôn Tuấn Dương, nhân vật mà tôi và Mỹ Kiều đang nhắc tới, tôi giơ tay vẫy vẫy gọi cậu ta lại.

Dạ thần đáng chết ấy mới hỏi:

- Gọi hắn ta ra đây làm gì...

- Đương nhiên làm duyên - Tôi đáp

- Với ai - Hắn ta hỏi

- Tí nữa sẽ biết - tôi đáp

Tuấn Dương thấy tôi gọi lại liền đi đến chỗ chúng tôi đang ngồi, tôi mở lời:

- Hay là cậu cùng ăn chung đi...

- Được đấy, đằng nào xung quanh cũng hết chỗ ngồi rồi - Cậu ta đáp

Mọi chuyện đang yên thì hắn ta nói:

- Còn đầy chỗ kia sao không...

Tôi không để hắn nói hết nên nhéo hắn 1 cái. Nhìn vẻ mặt hắn cố nhịn đau mà tôi buồn cười.

Tôi ghé sát tai hắn, nói nhỏ:

- Cậu có thể im lặng được không?, cậu mà nói 1 câu nữa là tôi đá cậu đi luôn đấy, đừng quên tôi có đai đen karatedo

Cậu ta ko nói nữa, im lặng ko nói gì, tôi cười tươi nhìn hắn, xoa đầu:

- Thế mới ngoan chứ..

Tuấn Dương bất ngờ hỏi:

- Này, sao mặt cậu đỏ vậy, Dạ thiếu

- Mặt tôi không có đỏ - Hắn quay mặt đi, đưa tay chùi chùi mũi

Tôi cũng cất tiếng:

- Vậy đi, cậu ngồi gần Mỹ Kiều đi vì tên Dạ Thần này ngồi đây rồi, cậu ngồi tạm đi nhá..

- Được thôi!! - Tuấn Dương vui vẻ ngồi cạnh Mỹ Kiều

Tôi nháy mắt với Mỹ Kiều ra hiệu thành công 1 nửa, Mỹ Kiều cười tươi như một lời cảm ơn. Chuyện gì đến cũng sẽ đến, Dao Dao thấy 2 nam chủ đang ngồi ở bàn tôi nên liền chạy ra nói:

- Tớ có thể ngồi đây ko??

Tôi đáp:

- Đc chứ

Dạ Thần cắt ngang lời tôi

- Không được, chỗ tôi chật rồi

- Nhưng tớ thấy vẫn còn chỗ mà - Dao Dao giả bộ ngây thơ

- Tôi nói là không còn là không còn, tôi ghét những ai ngồi gần tôi

- Vậy tại sao cô ta được ngồi mà tôi ko được ngồi - Dao Dao có chút kích động

Dạ Thần đưa mắt lên nhìn nữ chủ, kéo tôi lại, nói:

- Vì cô ấy là vợ tương lai của tôi

Gì, vợ tương lai, cả canteen bị câu nói ấy chú ý. Mọi người đưa mắt nhìn chúng tôi, bàn luận:

- Biết ngay mà, 2 người họ xứng đôi như thế mị

- Đúng đúng đúng, trai tài gái sắc

- Vậy là tập đoàn Dạ thị với Hoắc thị liên minh lại với nhau rồi

- Uầy, thế ko biết chúng ta có được mời ăn cưới không nhỉ?

- Bla..bla..bla..

Nữ chủ mím chặt môi, bây giờ chắc chắn là cô ta đang rất tức giận. Tôi quay qua định nói thì thấy ánh mắt của Mỹ Kiều, mắt cô ấy sáng lạng nhìn tôi, nở 1 nụ cười hơi biếи ŧɦái, rồi nói nhỏ :

- Hì hì, vậy..tớ đoán đúng rồi à nha..

Hazz, sao tôi lại quên mất chứ, quên luôn cả 1 lý do khiến nam chính ghét nữ phụ Đây là liên hôn giữa 2 nhà Dạ gia và Hoắc gia, trong truyện, Dạ Thần đã muốn hủy bỏ cuộc hôn nhân này lâu rồi nhưng ko đc, còn Cửu Cửu lại rất vui, điều đó lại càng khiến tên Dạ Thần này chán ghét.

Rõ ràng là hắn rất ghét cuộc hôn nhân này và chỉ muốn có được nữ chủ ở bên cạnh hắn, sao bây giờ lại...Tôi ngước lên nhìn hắn định đẩy hắn ra nhưng hắn lại càng ôm chặt hơn. Hắn ghé sát tai tôi, thì thầm:

- Cậu mà đẩy ra là tôi hôn cậu ở trước mặt mọi người luôn đấy...

Tôi ngồi im, không dám ngọ nguậy

Hắn ta nói lớn:

- Bây giờ, ai có chỗ thì ngồi, không được bàn tán về chuyện này nữa, khi nào có thiệp,tôi sẽ đưa.

Mọi người đều nghe theo lời hắn, không ai dám nói gì, chỉ cười thầm. Bây giờ, nữ chủ chẳng biết làm gì để giấu đi sự xấu hổ mà cô ta đang nhận. Chợt Mỹ Kiều lên tiếng:

- Ai ăn gì không, để mình đi lấy

Vừa nhắc đến ăn, tôi liền quay qua nhìn Mỹ Kiều:

- Cho tớ cơm sườn

Mỹ Kiều quay qua nhìn Tuấn Dương:

- Cho tôi 1 phần giống của cậu đi

Mỹ Kiều đỏ mặt, rồi quay sang nhìn Dạ Thần chết tiệt:

- Cho tôi 1 phần giống vị hôn thê của tôi

Tôi cãi lại:

- Ai cho ăn mà ăn, bộ cậu không biết mình bị dị ứng với sườn à

Hắn ta ngơ ngác hỏi:

- Sao cậu biết?

Tại vì tôi là người đọc truyện nên biết, không nhẽ tôi trả lời thế, hắn ta cười:

- Ko nhẽ cậu tìm hiểu tôi:))

Hazz, vẫn là cái bộ dạng tự tin về vẻ đẹp troai của mình đấy, tôi quay sang nhìn Mỹ Kiều:

- Kệ cậu ta đi, cho cậu ta xuất cơm bò bít tết

Mỹ Kiều nhìn tôi định nói :" Sao hiểu nhau quá vậy:))", tôi đáp qua ánh mắt:" Cậu mà nói nữa là tớ ko giúp đâu", " Thôi thôi, tớ đi đây, không dám trêu cậu nữa". Rồi Mỹ Kiều ra lấy cơm, nữ chủ cũng đi sau Mỹ Kiều, nữ chủ chuẩn bị hành động rồi.