[Mau Xuyên] Luận 1001 Cách Chết Của Nữ Phụ

Chương 20

Trên bàn ăn nhanh chóng lâm vào trầm mặc. Tiếu Mạn Sinh ăn đến say mê, vừa xuýt xoa vừa không cưỡng lại được, cuối cùng bị cay đến phát khóc, bên cạnh đúng lúc đẩy đến một cốc sữa. Tiếu Mạn Sinh không để ý người đưa đến là ai liền nhấc lên tu ừng ực. Cảm giác cay nóng giảm đi nhiều, Tiếu Mạn Sinh ngước lên, đang định cảm ơn liền thấy khuôn mặt khó chịu của Dương Viễn, bàn tay của hắn còn đang trong tư thế đưa ra cốc sữa hướng về phía cô. Tiếu Mạn Sinh căng thẳng, chính là khuôn mặt này, mỗi lần Dương Viễn mà treo lên bản mặt này chính là muốn thông báo hắn lại muốn đánh người rồi. Đừng nha em trai, ban ngày ban mặt trước mặt nhiều người như vậy, chị đây còn là đầu bảng của cuộc thi viết nhiều người nhìn vào như vậy, đừng có động thủ nha.

May mắn Dương Viễn cũng không ngu ngốc mà giống như lúc còn trong Dương gia nhảy dựng lên đánh người. Hắn đặt mạnh ly sữa lên bàn, chân dưới bàn chỗ người khác không nhìn thấy mạnh mẽ giẫm xuống chân Tiếu Mạn Sinh. Một tên đàn ông đã mười sáu tuổi đầu còn chơi trò trẻ con này, thân là người bị hại Tiếu Mạn Sinh đau đến co rúm người, trong lòng oán thầm mà không dám nói. Cosplay Phật tử còn không biết thời thế mà bắt đầu tán gẫu với cô:

- Ngươi là học sinh hôm nay tham gia thi?

Chân đau, tâm mệt, bảo bối tỏ vẻ không muốn trả lời.

Liên Túy nhướn mày, lần đầu tiên có người không thèm quan tâm đến câu hỏi của hắn như vậy. Từ nhỏ đến lớn, có khi không cần hắn hỏi cũng sẽ có người tự động sáp đến làm quen, thậm chí lôi của ba đời nhà mình ra nói ấy chứ. Chẳng lẽ mị lực của hắn còn không bằng so với đồ ăn trên bàn. Nhìn khay cơm của Tiếu Mạn Sinh đỏ đỏ sặc sỡ, nhìn lại khay cơm thanh đạm của mình, Liên Túy lần đầu tiên cảm thấy đồ ăn trong miệng nhạt nhẽo.

Dương Viễn đề phòng nhìn người thiếu niên xa lạ đang có ý đồ bắt chuyện làm quen kia, nhìn sang Tiếu Mạn Sinh thầm chửi một tiếng ngu xuẩn, đến cả tâm cảnh giác với đàn ông xa lạ cũng không có. Hắn đứng bật dậy, lôi kéo Tiếu Mạn Sinh rời đi, không quên ném lại cho Liên Túy một ánh mắt cảnh cáo. Tiếu Mạn Sinh nghĩ, nếu như không phải bản thân mình mấy năm nay luôn niệm phải tu tâm dưỡng tính, hướng tâm theo Phật, cô nhất định sẽ treo thằng nhóc này lên một cành cây phơi nắng làm thịt heo sấy khô. Dù hắn là thiếu gia không hiểu được phải tiết kiệm thì cũng phải đợi cô ăn hết lấp đầy cái bụng đã chứ. Sườn xào chua ngọt cô còn chưa có ăn xong đâu.

Tiếu Mạn Sinh đi ba bước lại quay đầu nhìn khay cơm của mình một lần. Liên Túy nhìn vào sâu đôi mắt đó, thấy trong đáy mắt cô tràn ngập quyến luyến, đau lòng, mong đợi, không nỡ rời xa, tim đánh thịch một cái. Đôi mắt trong sáng đến vậy, chỉ cần nghĩ đến nếu như trong đó đều tràn ngập hình bóng của hắn, trong mắt bao phủ bởi hơi nước, vừa khóc vừa kêu tên hắn, Liên Túy liền cảm thấy một loại kɧoáı ©ảʍ vặn vẹo dâng lên. Búp bê sứ để trưng bày đã đẹp, nếu như hủy hoại nó sẽ càng là một vẻ đẹp mỹ lệ tuyệt diệu khác nữa.

Tiếu Mạn Sinh chưa kịp bước ra khỏi nhà ăn liền rùng mình một cái, một luồng tà khí quen thuộc từ đâu thổi đến. Rốt cuộc là yêu ma nơi nào lộng hành?

- Về nhà.- Dương Viễn luôn dùng giọng điệu ra lệnh như vậy nói chuyện với cô.

Tiếu Mạn Sinh đâu dễ vậy mà về. Cô còn muốn đi thăm dò vài nơi, biết đâu lại tìm được việc gì đó kiếm tiền, sớm tách ra khỏi Dương gia. Cô đảo mắt, thoát ray khỏi tay Dương Viễn, đều mười sáu rồi còn chơi trò nắm tay dắt đi này vui lắm sao. Cô cười híp mắt vẫy tay với Dương Viễn:

- Ta muốn đi dạo quanh trường một chút nữa, ngươi cứ về trước đi.

Dương Viễn cau mày mặt mũi đều nhăn lại như bánh bao ngâm nước:

- Có cái gì để mà xem chứ?

- Thứ con gái nhìn và con trai nhìn khác nhau, về đi, đừng có mà làm phiền ta.- Tiếu Mạn Sinh trừng mắt, lười nghĩ cách ứng phó mà trực tiếp đuổi người.

Đời sống Dương Viễn rất nhạt nhẽo ngoại trừ lúc học hành ra cũng không kết giao bạn bà bên ngoài mà dồn toàn bộ tâm huyết để nghĩ ra cách hành hạ cô. Hiện tại bảo hắn ở bên ngoài, vừa nghĩ liền nhụt chí, hắn vẫy tay, tiêu sái xoay người nhảy lên phi hành khí. Tiếu Mạn Sinh cười đến thích ý, hai mắt đều cong thành vầng lưỡi liềm, từ xa trông như thể một búp bê tinh xảo được tô vẽ chạm khắc tỉ mỉ mà thành, khiến cho Liên Túy đang quan sát không ngừng phải khắc chế bản thân mới không tiến lên mà hủy hoại cô.

Quần áo lẫn nhan sắc của Tiếu Mạn Sinh đều quá nổi bật. Cô còn có thể nghe được rõ ràng lời bàn tán của người xung quanh, có si mê khen ngợi, có ác ý châm chọc, cuối cùng, cô bỗng nghe thấy một lời lẩm bẩm thế này:

-  Thật là một tiểu bảo bối khiến người ta yêu thương, nếu có thể dùng dây xích tinh xảo nhất đem ngươi treo trên bức tường trong phòng ngủ của ta, đó chính là tác phẩm nghệ thuật mỹ lệ nhất.

Còn dám đòi xích bà nội mày?!

Tiếu Mạn Sinh lần đầu tiên thống hận tinh thần lực thế này, hình như nghe thấy biếи ŧɦái nhắm đến mình rồi. Hiện tại chỉ cần đến chỗ vắng người cô liền không nhịn được rùng mình một cái, có cảm giác trong bóng tối nơi mình không nhìn thấy đang có một tên biếи ŧɦái dùng ánh mắt vẩn đυ.c nhìn mình, tay mân mê xích sắt cười đến vặn vẹo. Rùng mình, tự mình dọa mình tối nay lại mất ngủ cho xem.

Quăng chuyện biếи ŧɦái ra sau đầu, Tiếu Mạn Sinh nhanh chóng đến nhà vệ sinh trong trường thay bộ quần áo bình thường đã chuẩn bị sẵn ra, áo có mũ rộng thùng thình kéo xuống che khuất nửa khuôn mặt, chỉ cần hơi cúi đầu thì không sợ bản thân bị nhìn thấy mặt. Cô hứng chí bừng bừng chuẩn bị mở cửa ra ngoài thì bỗng cảm nhận được có hai người từ bên ngoài đi vào, vừa đi vừa nói chuyện:

- Ngươi đã thấy hai đứa con nhà Dương gia hôm nay chưa?

Dương gia? Tiếu Mạn Sinh đứng trong một buồng vệ sinh vểnh tai nghe.

- Ta thấy họ đều rất giỏi mà, điểm thi viết và đấu cơ giáp đều lọt vào top 10, ta còn phải miễn cưỡng lắm mới leo lên được thứ hạng khá.

- Cái gì chứ? Ngươi tin phế vật nhà họ Dương lại đạt được thứ hạng cao như thế? Ta nghĩ cô ta chỉ là dựa vào tài lực của Dương gia thôi, hoặc có lẽ là nhờ vào khuôn mặt kia đi? Đi đến thi đấu cơ giáp còn mặc váy hoa lệ như vậy, tưởng mình là công chúa chắc?

Em gái à, không phải chị muốn mặc thế đâu, em đi hỏi thằng em trai của chị đó, xem tên nhóc có băm em ra không.

Tiếu Mạn Sinh nhìn lại bản thân mình, lại nghe ngóng động tĩnh bên ngoài kia, cuối cùng bắt được một câu:

- Kỳ Mỹ, ngươi có còn nghe ta nói không đấy?

Kỳ Mỹ? Hà Kỳ Mỹ?! Nữ chính???

Thế giới này cũng nhỏ quá đi. Tiếu Mạn Sinh cảm thấy khóe miệng bắt đầu co giật. Hà Kỳ Mỹ còn nhẹ nhàng mà khuyên giải:

- Ngươi đừng nói vậy, Dương Thuần cũng chỉ mới mười sáu thôi...

- Cái gì mà mới mười sáu chứ, ngươi không biết bây giờ mấy lão già có tiền có địa vị một tí đều thích mấy loại non nớt, thanh thuần à. Không biết cô ta là đi đường nào để vào được.

Nữ chính, cô đây là chơi với dạng người nào vậy. Ta nghi ngờ sâu sắc tam quan của cô có còn bình thường không đấy.

Tiếu Mạn Sinh quả thực nghe không nổi nữa, cô nhìn lại đồ trong tay, thở dài nhận mệnh. E rằng hôm nay đi thám thính tình hình không hợp phong thủy rồi, chi bằng ra chào hỏi nữ chính một chút. Vừa cởi ra lại phải thay lại váy, Tiếu Mạn Sinh kiên nhẫn cài từng nút áo, mặc từng lớp váy, đeo từng phụ kiện lại dùng dây đỏ buộc lại mái tóc đã tết sau sau lưng. Cô cất đồ còn lại vào trong túi, đẩy cửa buồng ngăn cách bước ra bên ngoài, vừa đi vừa ho khan một chút, từ sáng tới giờ vận động hơi nhiều, cảm thấy có chút mệt mỏi lại chưa uống thuốc, ngực liền bị đè nén khó chịu.

Tiếu Mạn Sinh đi đến bồn rửa tay, giống như bây giờ mới nhận ra nữ chính và bạn nữ chính, nâng môi cười:

- Xin chào, ta là Dương Thuần.

Nữ chính: Thị uy, đây chính là thị uy.

Bạn nữ chính: Nói xấu bị bắt gặp rồi, phải làm sao đây.

Tiếu Mạn Sinh: Sảng khoái!