Thẩm Đông Phong Xin Anh Nhẹ Tay

Chương 67: Mang thai.

Đồng Ái Nhã quyết định gọi cho Tố Quyên. Rất nhanh cô đã tới, vội đặt đồ xuống xem tình hình ra sao.

"Chị ấy từ sáng nay đã ăn gì chưa? Ngoài buồn nôn ra còn có biểu hiện gì khác không?.

"Chưa ăn được gì cả, cứ buồn nôn miết từ sáng tới giờ!".

Kéo tay Đồng Ái Nhã đi ra ngoài Tố Quyên thủ thỉ nói chuyện riêng với cô.

Đồng Ái Nhã bị kéo ra ngoài không hề biết gì.

"Làm sao phải ra đây nói chuyện chứ, có gì nghiêm trọng sao".

Tố Quyên xác định lại một lần nữa là Diệp Thiên Kì không nghe thấy mới nói nhỏ với Đồng Ái Nhã.

"Em hỏi chị một chuyện, chị ấy với bạn trai ừm...".

"Bạn trai nào!". Đồng Ái Nhã ngạc nhiên, cô còn chưa biết sao Tố Quyên đã biết rồi.

"Thì cái anh chàng mà vô cùng điển trai, thân hình hoàn mỹ hôm trước bị đau bao tử chị Thiên Kì gọi em tới đó!".

Tố Quyên nhìn bộ mặt nghệch ra của Đồng Ái Nhã thì đã biết cô không biết.

"Chị ấy không nói gì sao, hai người thân tới vậy mà!".

Khi Tố Quyên nói cái tên đầu tiên Đồng Ái Nhã nghĩ tới là Thẩm Đông Phong. Nhưng sao Tố Quyên lại nhắc tới tên tra nam đó.

"Vậy bạn trai chị ấy đang ở đâu?".

Đồng Ái Nhã búng đầu Tố Quyên một cái mắng yêu.

"Có bạn trai đâu với chả đâu với đó"

"Ui da". Vừa đau vừa sốc tâm lí, Tố Quyên lấy tay bụm miệng lại tay chỉ chỉ vào trong nhà.

"Nhưng chị ấy đang mang thai mà".

"Há". Đồng Ái Nhã suýt nữa thì đứng không vững, lời nói của Tú Quyên như sét đánh ngang tai cô vậy. Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lí cho điều này, phải ăn nói sao với cô ấy đây.

Hazz từ phòng vệ sinh đi ra Diệp Thiên Kì thở dài thả mình xuống sopha em ái. Rót cho cô cốc nước để trên bàn Tố Quyên và Đồng Ái Nhã ngồi nghiêm chỉnh phía đối diện.

"Nhìn tôi như vậy làm gì, không có gì nghiêm trọng đâu!".

"Em vẫn chưa khám cho chị mà!".

"Chỉ là hơi buồn nôn thôi!".

"Thật ra chị đúng là rất khỏe mạnh, vấn đề không nghiêm trọng nhưng vô cùng hệ trọng".

"Nhảm nhí! Em còn chưa nhìn mặt chị đó!". Cầm cốc nước ấm Diệp Thiên Kì uống một ngụm.

"Chị là tâm bệnh nên mới vậy!".

"Đầu em ấm nước à!".

"Chị/ cậu mới ấm nước đấy". Tố Quyên và Đồng Ái Nhã đồng thời phản bác.

Đứng hình trước câu nói của hai người, Diệp Thiên Kì ánh mắt dò xét nhưng không tìm được câu trả lời.

"Ý gì đây!".

Không trả lời Tố Quyên đưa cho Diệp Thiên Kì que thử thai mới toanh.

Ánh mắt cùng sắc mặt Diệp Thiên Kì biến sắc. Vội vàng cầm chạy vào phòng vệ sinh.

Một lát sau đi ra mặt Diệp Thiên Kì ỉu xìu. Hai đôi mắt đổ dồn về hướng cô

"Sao rồi!" Đỡ Diệp Thiên Kì ra sopha. Cô đưa que thử thai hiện rõ hai vạch đỏ chói trước mắt ra cho hai người xem.

Trong ánh mắt cô có vẻ buồn.

"Mình hơi mệt mình lên phòng nghỉ trước".

"Cậu đi đi". Biết cô suy nghĩ nhiều nên hai người cũng không nói nhiều.

Xong việc Tố Quyên cũng không ở lại làm phiền nữa.

"Chị động viên tinh thần chị ấy nhiều một chút, em nghĩ chị vẫn là người thích hợp nhất để nói chuyện với chị ấy!".

"Chị biết rồi! Chuyện đó chị sẽ lo!". Đồng Ái Nhã gật đầu với Tố Quyên.

Khu nhà trở nên yên ắng trở lại. Gõ cửa phòng Diệp Thiên Kì cô gọi nhẹ

"Thiên Kì cậu ngủ hay đang làm gì, mình vào được không?".

"Cửa không khóa cậu vào đi!".

Diệp Thiên Kì đang ngồi thu mình trên giường, ngồi xuống nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc ấy.

"Cậu không có gì phải buồn hết!"

Nghiêng đầu nhìn Đồng Ái Nhã, Diệp Thiên Kì nói:

"Tớ đã nghĩ kĩ rồi, đứa bé này mình sẽ nuôi nấng nuôi dạy nó nên người!".

"Vậy mình sẽ là mẹ nuôi của nó!". Đồng Ái Nhã cười thật tươi.

Đưa tay vuốt lấy phần bụng của mình Diệp Thiên Kì cười mãn nguyện.

Đồng Ái Nhã đánh liều hỏi cô.

"Nếu Thẩm Đông Phong biết và muốn có được đứa bé thì sao!".

"Mình không bao giờ bỏ rơi con mình. Anh ta đã chọn Rebecca không phải mình. Mình cũng không phải cô ta".

Thấy Diệp Thiên Kì kiên định như vậy Đồng Ái Nhã cũng yên tâm hơn.

"Nhưng tớ còn một chuyện, có lẽ cậu nên chuẩn bị tinh thần trước. Thẩm Đông Phong đã quay lại đây vào sáng nay cùng với tứ đại trợ thủ đắc lực của mình, Rebecca cũng cùng đi!".

"Hiện tại đang nghỉ tại khách sạn, chắc chắn họ có mục đích gì đó đối với chúng ta".

"Chuyện tổ chức tớ sẽ lo, mai tớ đi rồi!".

"Ngoài đó đã xong rồi sao! Tớ không cản cậu nữa, ra đó cũng có thể tránh phiền phức hơn!".

"Ừm"

Chiều hôm đó cả Hải Vương như dậy sóng bận rộn với công việc cấp thiết.

Lệnh của chủ tử cần tiến hành bảo mật hoàn toàn mọi đầu thông tin của tổ chức. Trong khoảng thời gian một tháng tiếp theo sẽ ngừng mua bán vũ khí và thi hành những nhiệm vụ liên quan.

Thẩm Đông Phong sau khi nghe tin biết chắc chắn là vì họ tới đây. Một số người còn cho rằng Hải Vương làm vậy vì phòng bị cho mưu đồ thu phục của Thiên Nhẫn.

Thẩm Đông Phong vô cùng tức giận.