Anh Chồng Khờ

Chương 504: Trần Hạo có thể tài giỏi hơn La Tam Thanh!

Nói xong, Vu Thừa Dân tiếp tục đi về phía đội ngũ, hoàn toàn không đặt Trần Hạo vào trong mắt, ngoài miệng thì nói thật ngại nhưng biểu hiện lại qua loa lấy lệ.

Trần Hạo sao có thể không biết, cái ngại ngùng này là nhìn vào mặt mũi của Mễ Giang Hàn, ý của Vu Thừa Dân là, nếu không phải Mễ Giang Hàn đưa anh tới thì có lẽ ông ta cũng lười gặp anh.

Thấy Vu Thừa Dân khinh thường Trần Hạo như vậy, sắc mặt Mễ Giang Hàn trở nên khó coi, ông ta đang còn muốn đi lên nói lí lẽ thì bị Trịnh Tuần, người phụ trách quản lý giao thông có quan hệ khá tốt với ông ta giữ chặt lại.

“Lão Mễ, không thể nóng vội!”, Trịnh Tuần nói.

Trịnh Tuần có ý gì, sao Mễ Giang Hàn có thể không biết?

Chỉ là, quả thật là Mễ Giang Hàn có ý định tranh công, nhưng ông ta cảm thấy Trần Hạo có thể giải quyết được vấn đề này nên mới đưa anh đến đây!

“Lão Trịnh, thực sự là Trần đại sư có thể giải quyết được vấn đề này nên tôi mới mời cậu ấy tới đây! Đã bao giờ ông thấy tôi làm việc mà không nắm chắc chưa?’, Mễ Giang Hàn nói.

Trịnh Tuần mỉm cười, đồng thời liếc mắt nhìn Trần Hạo, trong lòng thầm nghĩ, nếu ông ta là Vu Thừa Dân ông ta cũng sẽ không tin tưởng người thanh niên này có năng lực hơn La Tam Thanh.

Trịnh Tuần không nói đến việc Trần Hạo có năng lực hay không, nhưng đem ra so sánh với La Tam Thanh, hiển nhiên là Trần Hạo không đủ tư cách để so với gã ta.

Đương nhiên, những suy nghĩ đó, Trịnh Tuần không biểu hiện ra bên ngoài, ông ta nói: “Ông là người như thế nào tất nhiên là tôi biết rõ, nhưng nếu ông quá mức nhiệt tình sẽ làm cho người khác hoài nghi mục đích của ông, như vậy rất không tốt! Chắc hẳn là ông có thể hiểu rõ điều này!”

Nghe được những lời này, Mễ Giang Hàn chỉ có thể thở dài! Ông ta không nói thêm gì nữa.

Mà Trần Hạo cũng không quan tâm đến cuộc tranh luận của hai người bọn họ, anh chậm rãi đi xung quanh quan sát tình hình, khi nhìn thấy tấm bia đá bị ném sang một bên, anh lại nhìn vào lỗ thủng do đóng cọc trên trụ cầu, trong lòng âm thầm tính toán vị trí.

“Nơi này rất không thích hợp!”, ngay khi Mễ Giang Hàn đang còn muốn nói điều gì đó, Trần Hạo bỗng nhiên lên tiếng.

“A! Trần đại sư, cậu nhìn ra được vấn đề rồi sao?”, Mễ Giang Hàn nhanh chóng chạy đến hỏi.

“Con đường Dân An này chạy dọc theo hướng từ đông sang tây, theo lý mà nói, ánh sáng mặt trời ở nơi đây phải cực kỳ tốt, nhưng thực tế lại không phải như vậy, các người nhìn xem!”, nói xong, Trần Hạo chỉ vào góc tường của mấy toà nhà.

Nhìn theo phương hướng Trần Hạo chỉ, Mễ Giang Hàn cũng nhận ra được điểm không thích hợp: “Tại sao lại ẩm ướt như thế này? Đáng lẽ nơi này không nên như vậy chứ?”

Trịnh Tuần cũng cảm thấy kỳ lạ, Trần Hạo nói rất đúng, con đường này chạy dọc theo chiều đông tây, nói cách khác, chỉ cần có mặt trời, cả con đường sẽ được ánh nắng chiếu đến, thế nhưng chân tường của mấy ngôi nhà xung quanh lại ẩm ướt, không những thế, nhiều nơi còn bị nấm mốc, đây là dấu hiệu của độ ẩm cao, điều đó không hợp với lẽ thường.

Chỉ là, mặc dù trong lòng Trịnh Tuần kinh ngạc vì Trần Hạo thực sự có chút bản lĩnh, nhưng ông ta vẫn không tin tưởng Trần Hạo có thể tài giỏi hơn La Tam Thanh!

Nhìn qua Trần Hạo chỉ mới hơn hai mươi, cho dù anh bắt đầu học huyền học từ trong bụng mẹ thì chắc chắn cũng không có nhiều kinh nghiệm bằng La Tam Thanh!

Trong khi Trịnh Tuần còn đang suy nghĩ này nọ, ở bên kia, La Tam Thanh đã nhướng mày rồi tươi cười nói.