Anh chỉ cười nhạt, cũng không hề bị sát khí mà Giang Chiến Thiên cố ý phóng ra đe dọa.
Anh ta ngạc nhiên trước phản ứng bình tĩnh của Trần Hạo, trực tiếp nói rõ ý định của mình: "Hãy đối xử tốt với chị gái của tôi, nếu không thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh!"
Dứt lời, Giang Chiến Thiên liếc mắt nhìn về phía Giang Ngạo Tuyết, chuẩn bị rời đi.
Trần Hạo cười nói: "Lão Bát của Thiên Khôi đang nói chuyện với chủ trung tâm Tẩy Dục của cậu về việc mua lại quyền sở hữu sản nghiệp. Một khi ông chủ đồng ý, cậu sẽ mất trung tâm Tẩy Dục, cậu sẽ hoàn toàn rơi vào cảnh túng thiếu, không có tiền, ngoại trừ những thân tín đi theo cậu, những người khác đều có thể phản bội cậu bất cứ lúc nào!"
Vốn dĩ Giang Chiến Thiên đã chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe thấy tin tức này thì khựng lại, ánh mắt trở nên sắc bén, quay đầu nhìn lại.
"Anh là ai? Tại sao anh lại biết chuyện này?", giọng nói lạnh lẽo của Giang Chiến Thiên vang lên.
Trần Hạo nói: "Tôi cũng không có ác ý khi nói cho cậu biết điều này, chỉ là có thiện chí nhắc nhở, không phải những người ở bên cạnh cậu đều một lòng vì cậu, có lẽ khi cậu mất đi mặt trận cuối cùng thì bọn họ sẽ quay lại đâm một nhát! Nếu chẳng may bị tôi nói trúng, vậy thì đó sẽ là cọng rơm cuối cùng để vượt qua!"
Giang Chiến Thiên sững sờ, anh ta không thể tin được rằng một người tưởng chừng như vô hại này lại biết được nhiều chuyện như vậy?
Ngừng một chút rồi Trần Hạo tiếp tục nói: "Bây giờ cậu rời khỏi La Thành là một sai lầm, Thiên Khôi chắc chắn đã biết tin tức rời đi của cậu và bắt đầu chuẩn bị ra tay!"
Sau khi Giang Chiến Thiên nghe thấy tin tức này, đầu tiên là kinh sợ sau đó thì nổi giận, nhảy tới trước mặt Trần Hạo, như điên cuồng nhìn chằm chằm vào anh.
"Cuối cùng thì anh là ai, anh tiếp cận chị gái tôi vì có mục đích gì? Anh nói..."
Trần Hạo thản nhiên nhìn Giang Chiến Thiên, đã đến lúc này rồi mà anh ta không quan tâm đến bản thân, lại nghi ngờ anh tiếp cận Giang Ngạo Tuyết vì có mục đích, tình cảm chị em thật sự rất sâu đậm.
"Tôi không có ý đồ gì với chị cậu, cũng không có mục đích gì khác, nói với cậu những chuyện này hoàn toàn là vì quen biết với chị cậu. Chị em cậu cũng thật thú vị, rõ ràng là quan tâm đến nhau nhưng lại giả vờ không qua lại với nhau cả đời để tự hành hạ bản thân! Bây giờ cậu quay lại vẫn còn kịp, nếu muộn rồi thì cái gì cũng không còn!", Trần Hạo nói.
Nghe đến đây, Giang Chiến Thiên rất do dự, anh ta nhớ lại những gì đã xảy ra sau khi hai bên gặp nhau.
Nếu Trần Hạo tiếp cận chị gái anh ta vì mục đích khác, tại sao bây giờ anh lại nói với anh ta những thứ này?
Ngược lại là lý do mà Trần Hạo đưa ra, vì quen biết với chị gái nên anh mới nói những chuyện này để giúp anh ta thì cũng hợp lý.
Giang Chiến Thiên là một người quyết đoán, sau một vài vấn đề thoáng qua trong đầu, hiểu rõ tình hình bây giờ rồi lập tức quay người chạy đi một cách vội vàng.
"Đừng có ý đồ gì với chị gái của tôi, nếu không thì cho dù anh là thần, tôi cũng sẽ gϊếŧ anh!"
Khi giọng nói của Giang Chiến Thiên vừa dứt, người cũng đã biến mất.
Trần Hạo chậm rãi trở lại gốc cây, liếc mắt nhìn Giang Ngạo Tuyết đang ngủ say.
Không bao lâu sau, Giang Ngạo Tuyết từ từ tỉnh dậy, cô ấy vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt của Trần Hạo, anh đang nhìn chằm chằm về phía xa, không biết đang nghĩ gì.
Mọi thứ vẫn như trước khi chìm vào giấc ngủ!
“Cô tỉnh rồi?”, Trần Hạo không quay đầu lại mà hỏi một câu.