Trần Hạo đưa điện thoại cho Mạc Tiểu Nhiễm một cách không tình nguyện. Mạc Tiếu Nhiễm nhận lấy mà không nói lời nào, giọng nói của Mễ Giang Hàn truyền qua điện thoại.
"Xin chào, tôi là Mễ Giang Hàn của chính quyền tỉnh, tôi không quan tâm cô là ai, nghe này, cậu Trần nói bất cứ cái gì thì đó cũng tương đương với ý của Mễ Giang Hàn tôi! Hiếu không?"
Mạc Tiểu Nhiễm không lên tiếng, không nghe nữa rồi trả lại điện thoại cho Trần Hạo.
Trần Hạo cười nói: "Cô vội cái gì, tôi còn có nhân chứng!"
Nói xong, Trần Hạo lại bấm một dãy số.
Ngay sau đó, cuộc gọi được kết nối và giọng nói của Hạ Vân Đình lập tức truyền tới từ bên kia điện thoại.
"Cậu Trần có gì dặn dò sao? Vân Đình sẵn sàng nghe lệnh!" Trần Hạo kể lại tình huống một cách đơn giản, Hạ Vân Đình ở trong điện thoại nổi giận:
"Dám bắt cậu Trần, là người nào? Người đó có muốn sống nữa hay không? Muốn có người làm chứng đúng không? Tôi sẽ cho một trăm tám mươi người anh em đến đế làm chứng cho cậu, nếu những người này quá nhàn rồi thì tôi sẽ tìm một việc gì đó cho bọn họ làm!"
động tác rất lớn.
Mạc Tiểu Nhiễm không nói lời nào, trên đầu đầy vạch đen.
Ngô Thành toát mồ hôi lạnh, ông ta có thể không biết lai lịch của Hạ Vân Đình là gì sao?
Nếu thật sự đắc tội đến vị lãnh đạo này thì sẽ đúng như lời lão ta nói qua điện thoại, mỗi ngày lão ta sẽ tìm một trăm tám mươi người tới báo án để điều tra, ước chừng cả sở tập trung vào cũng không đủ để phục vụ cho vị đại gia này!
Sau khi suy nghĩ cấn thận, Ngô Thành vội vàng cầu xin: "Cậu Trần, tôi tin cậu là người vô tội!"
Trần Hạo mỉm cười, coi như không nghe thấy, sau khi cúp điện thoại của Hạ Vân Đình, anh lại bấm một dãy số!
cả Ngô Thành và Mạc Tiểu Nhiễm bị Trần Hạo làm cho ngạc nhiên đến mức nghi ngờ cuộc sống.
Mọi cuộc gọi đều được kết nối, nhưng không có cái nào là một thông tin tốt!
Ngoài ba người mà Trần Hạo đã đề cập, anh còn gọi cho cựu hiệu trưởng của trường Đại học Trung y là Lâm Dạ Bạch.
Sau khi ông ấy biết được sự việc, ông ấy thề là đã chơi cờ với Trần Hạo vào ngày đó.
Sau đó là một cuộc gọi đến Ninh Vũ của nhà họ Ninh, cậu chủ này nói rằng cậu ta đi xông
hơi với Trần Hạo vào đêm hôm ấy!
Giờ phút này, bất kể là Ngô Thành hay Mạc Tiểu Nhiễm cũng đều đã chết lặng!
Mạc Tiểu Nhiễm nghẹn ngào không nói nên lời, tại sao con rể của nhà họ Bạch bị người ta coi là sự sỉ nhục lại có mặt mũi lớn như vậy chứ?
Đám nhân vật này, đừng nói đến ông hai, ông ba của nhà họ Bạch, e rằng ông cụ Bạch cũng không có mặt mũi lớn đến mức đế cho bọn họ cùng nhau lên tiếng!
Trong số những người này, có thế hệ phú nhị đại, có doanh nhân nổi tiếng, có cả phần tử tri thức cao cấp như Lâm Dạ Bạch!
Mạng lưới quan hệ của Trần Hạo rộng đến nỗi khiến người ta phẫn nộ!
Đặc biệt là mấy nhân vật lớn của thế lực ngầm, đừng nói đến việc làm chứng giả cho Trần Hạo, Mạc Tiểu Nhiễm nghe giọng điệu khen ngợi của bọn họ, sợ là còn muốn chịu tội thay cho Trần Hạo.
Lúc này, ánh mắt của Mạc Tiểu Nhiễm nhìn Trần Hạo cũng thay đổi!
Qυầи ɭóŧ của Ngô Thành đã ướt đẫm mồ hôi, một đám nhân vật lớn đều che chở như vậy, nếu ông ta vẫn không biết phải làm thế nào thì hôm nay ông ta đã không thể lăn lộn được đến vị trí này rồi.
Ngô Thành lập tức bước tới lấy lòng anh: "Cậu Trần, tôi thay Mạc Tiểu Nhiễm xin lỗi cậu! Tôi mong cậu có thể tha thứ cho sự xúc phạm của chúng tôi! Tôi xin hứa, sau này sẽ không có những chuyện tương tự xảy ra nữa! Hy vọng cậu thứ lỗi cho chúng tôi!"
Trần Hạo mỉm cười, từ chối cho ý kiến, ánh mắt chuyển về phía Mạc Tiểu Nhiễm.
"Cô cảnh sát? Cô còn cần bằng chứng nữa không? Nếu cô vẫn muốn thì tôi sẽ gọi thêm vài cuộc để chứng minh cho cô xem?"
Mạc Tiểu Nhiễm tức giận đến mức không nói nên lời.
Ngô Thành vội vàng tiếp: "Làm sao có thể như vậy! Chúng tôi tin tưởng tuyệt đối vào phẩm giá con người của cậu Trần!"