Nhìn thấy hình ảnh này, Lục Dương lại càng lo lắng, có thể dùng một chiêu thôi
mà đánh bay được đồng bọn của mình, hắn ta đúng là yêu quái đáng sợ.
Lục Dương dùng một tay che chở cho Trương Nguyên lùi lại, đồng thời cũng cảnh
giác nhìn Trần Hạo.
Trương Nguyên nhìn thấy Trần Hạo vẫn ngang ngược đi lên bèn kéo thuộc hạ của
mình lại, ngoài hoảng sợ ra thì nhiều hơn chính là sự phẫn nộ, nghĩ thầm chẳng lẽ
thằng nhóc này không coi nhà họ Trương ra gì sao?
Trần Hạo thì không nói nhiều, sau khi đánh bay Chu Vũ xong, anh vung tay lên,
lập tức khiến Lục Dương bị tê liệt, toàn thân không thể động đậy được, cứng ngắc
tại chỗ.
Trương Nguyên tức giận nói: “Trần Hạo… Cậu muốn làm cái gì?”
Trần Hạo cười lạnh, kẹp cổ Trương Nguyên lại giống như đang bóp một con chó.
Trong nháy mắt, hai con người của Trương Nguyễn lỗi hắn ra, sắc mặt tái xanh. “Mày dám… Tao là… Nhà họ Trương…”
Trương Nguyên giãy dụa nhưng lại không thoát khỏi kiếp bị khống chế.
Trần Hạo tiện tay bóp cổ Trương Nguyên, giơ lên, để mặc cho hai chân Trương
Nguyên đạp loạn lên trong không khí, trong mắt anh mang theo ảnh sáng lập lòe,
nói: “Nhà họ Trương thì sao? Trần Hạo này có từng sợ ai bao giờ?”
Tình huống này đã khiến tất cả mọi người ở đây phải giật mình kinh ngạc, trợn
mắt há hốc mồm.
Người kịp thời phản ứng đầu tiên chính là Hạ Vân Đình, ông ta biết rất rõ ràng gia
cảnh của nhà họ Trương, nếu như Trương Nguyên chết ở đây, vậy thì sợ là sẽ có
bão tố sớm ập tới thôi.
Sau một thoáng do dự, Hạ Vân Đình cần rằng tiến tới: “Trần đại sư, nghe tôi nói
một lời đi.
Trần Hạo tả ác quét mắt nhìn: “Ông sợ à?”
“Trần đại sư, không phải lão già này sợ, mà là nhà họ Trương rất phức tạp!”, Hạ
Vân Đình khuyên nhú.
Trần Hạo cười nhạt một tiếng: “Thế thì sao chứ? Gϊếŧ sạch rồi, ai sẽ chán sống mà
ra mặt thay bọn họ chứ?”
Câu nói này vừa dứt, Hạ Vân Đình cùng với tất cả những người ở đó đều phải hít
một hơi khí lạnh.
Mấy chữ gϊếŧ sạch này giống như một cái búa nặng ngàn cân gõ vào lòng mọi
người!
Lập tức, cả đám người đều hiểu, cho dù có là nhà họ Trương, thì ở trong lòng Trần
Hạo, cũng chỉ là một con kiến nhỏ có thể gϊếŧ được bất cứ lúc nào!
Gϊếŧ một người răn trăm người! Ở bất kỳ thời đại nào thì nó cũng là cách hữu dụng
nhất! Sau này, ai lại thật sự không tiếc tỉnh mệnh của mình để giúp nhà họ Trương kêu
oan đây?
Ngang ngược! Thế này là quá ngang ngược!
Vào giây phút này, Trần Hạo ở trong lòng mọi người đã hóa thành ma vương,
không thể cãi lời!
Còn Trương Nguyên đang bị Trần Hạo bóp cổ há có thể không phân tích được lợi
hại trong chuyện này, cuối cùng cũng sợ hãi nói: “Trần Hạo Có chuyện gì… Cứ bình
tĩnh mà nói!”
Hạ Vân Đình nói: “Xin Trần đại sư hãy tỉnh táo Gϊếŧ Trương Nguyên rồi, nhà họ Hạ
chúng tôi bị chốn cùng thì cũng thôi đi, nhưng sợ là nhà họ Bạch cũng phải chịu
liên lụy. Chó cùng cũng sẽ rứt dậu, huống hồ là nhà họ Trương lớn như vậy?”
Trần Hạo lạnh lùng tiện tay vung đi, Trương Nguyên lập tức bị quăng xuống đất
như một con chó chết.
“Thế giới ngầm ở Hải Dương là của ai?”, Trần Hạo lạnh lùng quét mắt hỏi.
“Của Của… Cậu!”, Trương Nguyên không muốn thừa nhận, nhưng dưới tình huống
như thế này, anh ta không thừa nhận thì chẳng khác nào chán sống, chỉ có thể cất
giấu oán hận dưới đáy lòng, cúi đầu trước đã!
Trần Hạo âm u lạnh lẽo nói: “Đừng để có lần sau nữa, cút…”
Sự nhục nhã trong lòng Trương Nguyên sắp nổ tung ra đến nơi rồi, nhưng anh ta
chỉ có thể lần một vòng chạy trốn trước.
Nhìn thấy chuyện này đã giải quyết xong, Hạ Vận Đình mới thở phào.
Trân Hạo lại nhìn về phía lão ta với ảnh mát như có điều suy nghĩ, lập tức khiến hai
chân Hạ Vân Đình mềm nhũn, quỳ sụp xuống.
“Trần đại sư, lời ông già này vừa mới nói thật sự không phải chỉ vì bản thân và nhà
họ Hạ, mà là vì cả cậu nữa! Gia thế của nhà họ Trương vô cùng kinh khủng, cậu gϊếŧ
Trương Nguyên rồi nhà họ Trương chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn đáng sợ để trả thù!
Có lẽ cậu có thể ngăn cản được nhưng người bên cạnh cậu chắc chắn sẽ bị liên lụy!”
Trần Hạo thản nhiên ngồi dựa vào ghế sô pha: “Đứng lên đi! Một tên Trương
Nguyên mà thôi, gϊếŧ thì gϊếŧ, một nhà họ Trương thôi, diệt sạch thì cũng là diệt,
những chuyện này đối với Trần Hạo tôi mà nói thì chỉ như trở bàn tay! Ông suy
nghĩ cái gì tôi biết rõ ràng, không cần giải thích!”
“Cái này..”, Hạ Vân Đình đang quỳ trên mặt đất chảy mồ hôi lạnh ròng ròng,
không dám đứng dậy.
Vừa nãy đúng là Hạ Vân Đình có suy nghĩ riêng của mình.
Trần Hạo thản nhiên nói: “Ai thì cũng có lòng ích kỷ của mình cả, tôi không trách
ông. Chỉ là, ông làm người trung thành với tôi, mà mới có một tên Trương Nguyên
đã khiến ông sợ đến như vậy, điều này làm tôi không khỏi hoài nghi ông có tư cách
hay không!”
“Cập cộp cộp!” Hạ Vân Đình vội vàng dập đầu “Lão già này biết tội rồi, cầu xin đại
sự tha thứ!”
Trần Hạo nói: “Không có lần sau!”
“Rõ!”, Hạ Vân Đình lúc này mới nơm nớp lo sợ đứng dậy.
“Ông xử lý sạch sẽ hiện trường đi! Tôi đi giải quyết con cá lọt lưới kia..”, Trần Hạo
cười tà ác nói.
Sao Hạ Vân Đình lại có thể không biết con cá lọt lưới mà Trần Hạo đang nói tới là
ai, bèn vội vàng tiếp lời: “Một kẻ nhãi nhép như thế sao lại để cho Trần đại sư tự
làm bẩn tay được, kẻ hèn này là con chó của Trần đại sư, Bạch Tường Vũ đó cứ giao
cho tôi!”
Trần Hạo suy nghĩ rồi nhìn lão ta, nói: “Đã như vậy thì ông đi giải quyết chuyện đó
đi, làm sạch sẽ một chút!”
Sau khi để lại lời nói đó, Trần Hạo chậm rãi rời khỏi biệt thự.
Sau khi Trần Hạo đi rồi, đám tay chân của Hạ Vận Đình mới dám tới gần.
“Đại ca, chúng ta thật sự sẽ đối đầu với nhà họ Trương sao?”
Hạ Vân Đình liếc mắt nhìn đàn em, nói: “Nghe không hiểu những gì Trần đại sư
vừa nói sao? Đừng nói là nhà họ Trương, chỉ sợ là Hải Dương, thậm chí tỉnh Sở đều
không thoát khỏi tầm mắt cậu ta rồi. Nếu cứ như thế, thì chẳng mấy chốc tạo sẽ
được gặp lại người bạn cũ của mình thôi!”
Trong lòng thuộc hạ của ông ta đã dậy sóng, tại sao hằn lại không biết người bạn
cũ mà đại ca nói đến là ai vậy?
Ở tỉnh Sở này có bao nhiêu người có thể khiến nhà họ Hạ e ngại chứ, chỉ sợ là chỉ có
một mình nhà họ Hạ và người kia!
Bóng đêm thăm thẳm, trong một dãy biệt thự ở phía bắc thành phố, Bạch Tường
Vũ vừa mới giải tỏa trên người phụ nữ xong, lúc này đang không được chỉn chu ở
trong phòng làm việc hút thuốc.
Đến lúc này mà vẫn không có tin tức từ phía Tân Bảo, điện thoại cũng không gọi
được, Bạch Tường Vũ chợt thấy nghi ngờ với quyết định của mình.
Nghĩ lại, sau khi Trần Hạo tỉnh lại chỉ làm đúng một chuyện, nhìn như chẳng có gì
cả nhưng thực ra mọi kết quả đều có lợi cho anh!
Có thể nào…
Bạch Tường Vũ nghĩ đến một khả năng đáng sợ nhăn mày lại, ngẩn người ra.
Cho tới khi đầu mẩu thuốc lá đốt bỏng ngón tay anh ta, anh ta mới bị đau dập tắt
nó đi trong gạt tàn.
Ngay lúc Bạch Tường Vũ quay người, dứt bỏ mọi chuyện phiền lòng để chuẩn bị
quay về phòng thì ngoài cửa sổ có hai bóng đen tấn công anh ta, đánh một gậy
khiến anh ta ngất xỉu!
Sau đó, Bạch Tường Vũ bị trói gô lại, để vào bao tải, bị người ta lặng lẽ mang ra
khỏi biệt thự.
Bờ sông.
Hạ Vân Đình đang lẳng lặng đứng ở trên con đề hút thuốc, đằng sau lão ta là mấy
tên đàn em đứng im không một tiếng động làm nhiệm vụ bảo vệ.
Mấy phút sau, ánh đèn xe chói mắt từ phía xa khiến lão ta bừng tỉnh lại từ trong
mở suy nghĩ của mình.
Trên gương mặt Hạ Vân Đình hiện lên vẻ trầm tư, lão ta biết chuyện này xong rồi.
Nửa phút sau, chiếc xe dừng lại trước mặt Hạ Vân Đình, sau đó Bạch Tường Vũ bị
trới gỗ được người khác mang xuống khỏi xe.
Bao tải bị kéo ra, Bạch Tường Vũ bị đèn xe trước mặt chiếu vào không thể mở nổi
mắt ra, một lúc lâu sau mới nhìn rõ được người phía trước.
“Ông điên rồi à? Tôi là Bạch Tường Vũ của nhà họ Bạch! Người của nhà họ Bạch mà
các người cũng dảm trói sao?”
Hạ Vân Đình giữ im lặng, cứ nhìn Bạch Tường Vũ với vẻ nguy hiểm như vậy.
Nhìn thấy ánh mắt này, Bạch Tường Vũ không nhịn được mà rùng mình một cái,
cảm giác chẳng lành trong lòng lại dâng lên.
“Tôi cảnh cáo các người, đừng có làm loạn, tôi có tiền, tôi có thể đưa cho các người
rất nhiều tiền, chỉ cần…”
Hạ Vân Đình cười nhạt một tiếng: “Cậu chủ Bạch, cậu cảm thấy Hạ Vân Đình tôi
thiếu tiền sao?”
“Hạ. Hạ Vân Đình?”, Bạch Tường Vũ nghe thấy cái tên này lập tức ngây người ra!
Bạch Tường Vũ nghĩ thầm, mình và nhà họ Hạ không thủ không oán, tại sao đối
phương lại bắt các mình? Chẳng lẽ là bởi vì năm triệu tệ tiền đặt cọc kia?
Nghĩ đến điều này, Bạch Tường Vũ bèn nói: “Ông hai Hạ? Lần trước đưa cho nhà họ
Hạ các người năm triệu tôi còn bỏ ra được, tôi có thể cho các người nhiều hơn, chỉ
cần ông thả tôi ra..
Hạ Vân Đình lạnh lùng và độc ác nhìn Bạch Tường Vũ: “Cậu chủ Bạch, có một số
chuyện đã làm sai rồi thì sẽ không thể quay lại được nữa! Lần đầu tiên cậu làm sai
tôi đã không tính toán rồi, đáng tiếc là cậu lại ngu xuẩn làm điều đó lần thứ hai,
cho nên, cậu không còn cơ hội nào nữa rồi!”
“Thứ… Lần thứ hai? Chẳng lẽ là Trần Hạo?”, Bạch Tường Vũ hoảng sợ nói.
Hạ Vân Đình lại một lần nữa nhìn về phía mặt
sông, nói với đám tay chân: “Ra tay đi!”
Bạch Tường Vũ phát điên lên, đến lúc này mới biết mình đã gây họa lớn như thế
nào, cái lão ông hai Hạ này muốn ném anh ta xuống sông luôn rồi: “Ông hai Hạ,
chúng ta không thù không cản! Chỉ cần ông thả tôi ra, tôi có thể đưa hết toàn bộ tài
sản cho ông!”
“Muộn rồi! Cậu chủ Bạch, không tiễn…”
Hạ Vân Đình nói xong thì thu hồi ảnh mát, quay người đi về phía chiếc Mercedes
đỗ gần đó.
“Không Không… Ông hai Hạ, ông không thể làm như vậy được!”
Mười phút sau, từ dưới sông truyền đến một tiếng “Tùm!”, Hạ Vân Đình ngồi
trong chiếc xe Benz mới thu lại ánh mắt: “Đi!”