“Đây chính là cái gọi là Nguyên Anh chân chính sao?”
Diệp Thành cười khẩy.
Tôn giả Bằng rất mạnh, hơn xa Phong Lung Thiên Quân, nhưng Diệp Thành đã không còn là Diệp Thành của ba năm trước nữa rồi. Chiến đấu đến bây giờ, anh cũng mới chỉ dùng đến hai phần thực lực, chưa nói đến sức mạnh của tứ đại thần thú, ngay cả hai thần thể Thiên Đế và Hải Hoàng cũng chưa hiện thân.
“Hừ, nhóc con, đừng đắc ý”.
Tôn giả Bằng lạnh lùng hừ một tiếng.
Từng thái cực đồ hiện lên không trung, cái nào cũng tỏa ra năng lượng rực rỡ màu vàng, bao trùm tứ thiên cửu địa. Lão đứng trên thái cực đồ cuồn cuộn, pháp lực sâu như biển cả tràn ngập hư không.
“Phá phá phá!”
Diệp Thành mặc kệ tất cả.
Minh Vực Thần Quyền được mở đến vô tận.
Hư không bị Diệp Thành đánh nứt toác, bất cứ thái cực đồ nào cũng không chống được một đòn của anh. Bất kể tôn giả Bằng dùng phép thần thông gì, hỏa diễm, huyền băng, kim đao, liệt dương, cũng đều không đỡ được cú đấm hủy thiên diệt địa của Diệp Thành.
Đến cuối cùng, lão ta nổi giận thực sự, cả người như một ngọn đuốc màu vàng hừng hực.
Lão chợt dừng lại, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, đứng sừng sững giữa hư không. Lúc này, dường như cả hư không đều lấy lão làm trung tâm, lão chính là ánh sáng, là điện, là thần minh duy nhất.
“Cấm!”
Tôn giả Bằng thốt ra một chữ.
“Ầm!”
Trong phạm vi trăm dặm, tất cả không khí, pháp lực, ma khí, thậm chí tất cả mọi sinh vật như gió, mây, cỏ, cây đồng thời dừng lại, như thời gian đã ngưng đọng. Chỉ có Diệp Thành và Cố Trường Sinh vẫn còn hoạt động, những người khác đều đóng băng.
Cấm Thiên Pháp Địa!
Lúc này, phép thần thông tuyệt thế của Nguyên Anh do tôn giả Bằng sử dụng mạnh hơn Phong Lung Thiên Quân gấp mấy lần.
“Pháp tắc”.
Tôn giả Bằng lại mở miệng.
Trong hư không, từng sợi xích thần vô hình hiện ra. Đó là trật tự của vũ trụ, thiên đạo hiển hóa, hóa thành từng sợi pháp tắc. Kim Đan và Nguyên Anh độ kiếp đều do pháp tắc này sinh ra hình phạt sấm sét. Pháp tắc vô hình, không ai có thể chạm đến, chỉ có Thiên Quân Nguyên Anh mới có thể miễn cưỡng lĩnh hội. Hôm nay, tôn giả Bằng vừa mở miệng đã khiến pháp tắc xuất hiện.
Uy năng như vậy thật là đáng sợ!
Nhưng vẫn chưa kết thúc.
“Kim Điêu Trấn Thần Thuật!”
Hai tay tôn giả Bằng vạch giữa hư không, khoảnh khắc này mới coi như kết thúc.
Chỉ thấy giữa hai tay lão, vô số xích thần màu vàng kéo thành pháp thuật như lưới đánh cá. Những sợi xích thần này tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, ngập tràn khí tức thần thánh không thể xâm phạm, pháp tắc vô tận và sức mạnh cấm chế bỗng hòa vào chúng, khiến chúng trở nên kiên cố hơn, gần như không thể phá hủy.
"Đi!"
Tôn giả Bằng giơ ngón tay lên, xích thần màu vàng biến mất, ngay sau đó xuất hiện xung quanh Diệp Thành, lập tức khóa lấy tay chân của anh.
"Ầm!"
Diệp Thành huy động pháp lực, ma khí ngút trời đánh vào xích thần, nhưng lại không thoát ra được. Thậm chí anh còn mất pháp lực, ngã từ trên trời xuống đất, nện thành một cái hố lớn trên mặt đất.
"Chủ nhân!"
Ân U Liên trợn to hai mắt, kinh ngạc kêu lên.
"Diệp Thiên Quân!"
Đám chị em nhà họ Nhan, Từ Ninh lại càng kinh hoàng hơn.
"Đây là Kim Điêu Trấn Thần Thuật - thần thuật vô thượng phong ấn tất cả đại yêu của Vạn Yêu Môn, uy lực vô cùng khủng khϊếp. Nghe nói ngay cả đại yêu đạt đến Nguyên Anh đỉnh phong, tu vi hơn chín vạn năm ở sâu trong biển sao mà bị thần thuật này phong ấn, thì cũng không còn sức đánh trả, chỉ có thể bị phong ấn hoàn toàn mọi pháp lực, mặc người gϊếŧ thịt".
Cố Trường Sinh chậm rãi thở dài, trong ánh mắt lóe lên vẻ kiêng dè.
Thiên nữ Thanh Hàn ở bên cạnh còn run rẩy toàn thân.
Diệp Thành là sự tồn tại mạnh đến mức nào chứ? Tay không xé nát thống soái Ma tộc, nhưng tu vi như vậy lại không chặn được một pháp thuật của tôn giả Bằng sao?
Cuối cùng thiên nữ Thanh Hàn cũng hiểu tại sao lão tổ của tông môn lại nhấn mạnh mình phải một mực cung kính với Cố Trường Sinh. Pháp thuật của thần giáo bất diệt ở sâu trong biển sao truyền thừa cao thâm hơn nhiều so với tưởng tượng của các tu sĩ dải Ngân Hà. Chỉ cần Kim Điêu Trấn Thần Thuật này được tung ra, thì cả dải Ngân Hà có ai đỡ được chứ? Một mình tôn giả Bằng đã có thể càn quét dải Ngân Hà rồi! Thánh địa Lăng Tiêu không ra mặt thì không ai có thể làm gì được lão cả.
"Nhóc con, bây giờ cậu có gì muốn nói với ta không?"
Tôn giả Bằng cười khẩy, chân đạp trời đất, giống như thần minh, cao ngạo nhìn Diệp Thành, lắc đầu tặc lưỡi nói.
"Đáng tiếc, ta vốn định nhận cậu làm đồ đệ, bảo thuộc hạ của cậu làm thị nữ của cháu gái ta. Nhưng bây giờ xem ra, ta chỉ có thể bắt cậu lại, dùng Sưu Hồn Thuật để cưỡng chế lục soát ma công kia trong đầu cậu. Thuộc hạ kia cũng chỉ có thể cấm tuyệt đối tất cả trí nhớ, làm một người phàm bình thường".
"Sai một li đi một dặm".
"Nhóc con, chắc là cả đời này cậu cũng không ngờ đâu nhỉ?"
Trong giọng nói của tôn giả Bằng mang theo thương xót, nhưng khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, rõ ràng lão không hề có ý định nhận anh làm đồ đệ. Trong mắt vị đại tôn giả Vạn Yêu Môn này, một con kiến phàm tục nhỏ bé là cái thá gì chứ?
"Thả chủ nhân của tôi ra".
Ân U Liên kêu lên, đang định xông tới, ánh trăng toàn thân dập dờn.
Nhưng tôn giả Bằng chỉ búng ngón tay, pháp lực vô hình liền bắn cô ấy bay đi. Máu tươi phun từ trong miệng Ân U Liên ra giống như suối, trên người vang lên tiếng răng rắc, không biết đã bị gãy bao nhiêu cái xương, trong chớp mắt bị thương nặng, không rõ sống chết.
"Khốn kiếp!"
Khoảnh khắc nhìn thấy Ân U Liên bay đi, Diệp Thành đã nổi giận thực sự.
Bắt đầu từ kiếp trước, Ân U Liên đã là người anh tin tưởng nhất, là chiến tướng mà anh coi trọng nhất, tôn giả Bằng làm cô ấy bị thương, đúng là động vào vảy ngược của Diệp Thành.
"Ầm!"
Thiên Đế, Hải Hoàng, Minh Vương.
Ba thần tướng ngưng tụ quanh người Diệp Thành, anh bước ra một bước, thân hình vùng ra, giận dữ gầm lên. Ba ảo ảnh kia ngưng kết thành thực thể. Sức mạnh to lớn mạnh hơn trước gấp mười lần bùng nổ dữ dội trong người anh, giống như một nghìn mặt trời cùng lúc tỏa sáng.
"Rắc! Rắc!" Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Diệp Thành gần như giãy thoát khỏi những sợi xích vàng ngay lập tức.
Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, bóng dáng anh nhoáng lên, đến bên cạnh Ân U Liên. Sau khi thần niệm của anh quét qua, biết cô ấy chỉ bị thương nặng chứ chưa chết, thì mới thở phào nhẹ nhõm. Anh ngẩng lên nhìn tôn giả Bằng, sát khí trong mắt như biến thành thực thể.
"Lão tặc, đi chết đi!"
Ngay sau đó, Diệp Thành giẫm một chân xuống đất, mặt đất trong phạm vi nghìn dặm đều rung chuyển, lấy lòng bàn chân anh làm trung tâm, mặt đất xuất hiện vô số vết nứt giống như mạng nhện, lan ra bốn phương tám hướng.
Mượn luồng sức mạnh này, thân hình Diệp Thành bỗng chốc lao tới, anh không dùng bất cứ pháp lực nào, chỉ tung một cú đấm ra.
Nhưng cú đấm này có sức mạnh khủng khϊếp đến đâu chứ?
Trên thực tế, tất cả mọi người đều không tưởng tượng được.
Cho dù là Cố Trường Sinh cũng trợn to mắt, không dám tin.
Tôn giả Bằng cũng kêu lên the thé, cố gắng hiện ra chân thân, hóa thành một con đại bàng màu vàng to nghìn trượng, hai vuốt nhanh chóng cử động, lần nữa thi triển Kim Điêu Trấn Thần Thuật, từng sợi xích thần màu vàng hiện ra trên không trung.
Nhưng tất cả đều vô ích.
"Ầm!"
Khoảnh khắc đó, sức mạnh khủng khϊếp không thể diễn tả bằng lời bùng nổ trong vực ma cổ xưa. Nhật nguyệt điên đảo, đất trời sụp đổ, giống như Côn Bằng đánh bay ba nghìn thế giới, Thiên Tôn một rìu bổ đôi hỗn độn.
Mọi người chỉ cảm thấy trời đất nứt toác, luồng sức mạnh đó hủy thiên diệt địa, không thể cản lại.
Một quyền phá vạn pháp!