*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này, mọi người mới tỉnh táo lại từ việc thời gian đứng yên, thấy cảnh này, họ nhìn nhau, khó hiểu vô cùng. Họ chỉ thấy Phong Lung Thiên Quân giậm chân la hét thảm thiết lùi bước, vết chém kia cũng hiện ra nhưng chẳng ai biết Diệp Thành đã ra đao khi nào.
Chỉ mấy Chân Quân đỉnh phong như Lữ Vân Trường có thần hồn mạnh mẽ, khi thời gian ngừng lại, họ còn gắng gượng cảm giác được một đao kia của Diệp Thành.
“Sao có thể? Chẳng lẽ vừa rồi Diệp Thành đã ngừng thời gian, sau đó tung một đao chém bị thương Phong Lung Thiên Quân? Nhưng như thế thì quá là bất khả thi, ai có thể điều khiển được thời gian cỡ đó? Dù là Thiên Quân thì còn lâu mới làm được tới mức ấy!”
Lữ Vân Trường giật mình thảng thốt.
Thánh Tử là người có hai mắt thần dị trời ban, được đồn là có thể điều khiển thời gian, nghịch chuyển sống chết nhưng thật ra thì cũng chỉ gần chạm tới ngưỡng của đạo thời gian mà thôi, chỉ có thể làm cho nhành hoa héo hay nở là cùng. Còn Diệp Thành lại có thể làm cho trăm dặm chung quanh đều ngừng lại, thần thông rung trời chuyển đất như thế đúng là khiến mọi người không thể tin nổi.
“Đao thứ hai!”
Diệp Thành không đáp, tiến lên một bước, tung thêm một đao, cùng lúc ấy, Hải Hoàng sau lưng cũng giơ tay theo lời anh, thần tướng Minh Vương và Thiên Đế cũng xuất hiện, họ đều ngửa đầu gầm thét.
Tóc trên đầu Diệp Thành biến thành màu xám trắng nhưng anh không hề quan tâm, ánh mắt vẫn lạnh nhạt.
“Bùm!”
Hư không lại ngưng tụ.
Lúc này, Diệp Thành chỉ ngưng tụ thời gian nghìn trượng chung quanh.
Người ở xa thành Huyền Đô tận mắt nhìn thấy Phong Lung Thiên Quân như bị đóng đinh giữa không trung, cả người như con muỗi trong lớp hóa thạch, ngón út cũng chẳng thể động đậy, chỉ có hai mắt là toát lên sự sợ hãi.
“Leng keng...”
Trường đao không dấu vết, thời gian không vết tích, thần đao mỏng như nước xẹt qua người Phong Lung Thiên Quân như không hề tạo thành vết thương gì.
Nhưng khi thời gian tiếp tục chạy, Phong Lung Thiên Quân lại hét thảm. Chỗ sâu của bả vai trái có một dấu vết, sau đó cả phần tay trái đều tách khỏi cơ thể, bị một đao của Diệp Thành chém tách rời khỏi người.
“Thời gian, đây là sức mạnh thời gian! Diệp Thành lại có thể nắm giữ sức mạnh thời gian! Cậu ta rốt cuộc là ai!”
Phong Lung Thiên Quân điên cuồng la hét, vị Thiên Quân vô địch thế gian này vẫn không thể nào chấp nhận được, mà còn vô cùng hoảng hốt.
Dù là giới tu tiên thượng cổ, Nguyên Anh xuất hiện như rơm rạ, thậm chí có cả trên Nguyên Anh. Nhưng sức mạnh thời gian vẫn quá mức xa vời với họ, dù là Chân Tiên Hợp Đạo tung hoành vũ trụ thì cũng ít người đặt chân vào lĩnh vực thời- không.
Phong Lung Thiên Quân chỉ nghe nói là trong vũ trụ kia, nơi thánh địa của thần giáo lớn mạnh nhất mới có pháp môn về thời gian, nhưng đó cũng chỉ là truyền thuyết.
Không ngờ hôm nay lão ta lại tận mắt chứng kiến.
“Diệp Thành, ta không cần thần thông gì nữa, chúng ta bắt tay giảng hòa được không?”
Phong Lung Thiên Quân vội nói, trong mắt lộ ra tia khẩn cầu.
Cảm giác chỉ có thể chịu đánh, không thể phản kháng này quá khổ sở, khiến cho Phong Lung Thiên Quân như đang đối mặt với những thần vương thượng cổ vô địch kia.
“Thân là hậu duệ Hiên Viên đại đế mà lại sợ hãi kẻ thù của Hoa Hạ, bằng lòng làm tay sai cho chúng, ông có tư cách gì giảng hòa với tôi?”
Diệp Thành lại tiến lên một bước, động tác anh nặng nề hơn trước, như nhấc cả Thái Sơn trên vai vậy. Từng sợi tóc nhanh chóng biến thành màu xám trắng.
“A..”
Khi thấy mình sắp chết, Phong Lung Thiên Quân liều mạng phản kích. Chiến giáp Huyền Kim trên người lão ta tỏa hào quang rực rỡ. Tiên bảo thượng cổ theo lão ta mấy nghìn năm này, mạnh mẽ hơn kiếm Tích Thiên trăm lần hoàn toàn thức tỉnh.
Từng tia huyết khí như khói báo động xông thẳng lên trời.
Phong Lung Thiên Quân đạp không đánh tới, nguyên khí trăm dặm chung quanh biến thành một Thần Long màu vàng lấp lóe tia sáng lạnh trong tay lão ta. Thần Long màu vàng này ngưng tụ từ chân nguyên Nguyên Anh tinh khiết, đủ để so với tiên bảo, đánh ngã được cả đỉnh Himalaya.
“Chém...”
Diệp Thành tung ra một đao cuối cùng.
Không gian lại cứng đờ, thời gian nghìn trượng chung quanh như bị bấm tạm dừng. Hiện giờ, không phải Phong Lung Thiên Quân không có sức đánh trả, chiến giáp Huyền Kim trên người lão ta lóe lên, chân nguyên Nguyên Anh hóa giải thời gian. Dù cả người lão ta vẫn bị ảnh hưởng bởi thời gian tạm dừng tốc độ chậm lại như ốc sên bò nhưng vẫn có thể nhích về trước từng bước một.
“Ầm...”
Đao thứ ba của Diệp Thành chém trúng Phong Lung Thiên Quân trong tích tắc.
Thời gian đứng im, một chưởng của Phong Lung Thiên Quân cũng xuyên qua hư không, đánh vào trên người Diệp Thành, khiến anh lùi bước, nửa người vỡ nát, bị thương nặng tức thì.
Nhưng Phong Lung Thiên Quân càng thảm hơn.
“Á...”
Một vệt máu hiện ra trên trán Phong Lung Thiên Quân, nhanh chóng xuyên qua mắt, cổ, ngực kéo dài tới bụng. Giáp vỡ ra, mặt nạ rơi xuống, lộ ra gương mặt già yếu tái nhợt.
Mà ngay lúc này, trên gương mặt đó có vết chém như bị người ta bổ thẳng vào.
Lưỡi đao vô hình kéo dài xuống, chém đứt cơ thể, xương, nội tạng... cuối cùng, chỉ còn một chút nữa là suýt bổ Phong Lung Thiên Quân thành đôi.
“A a a a...”
Phong Lung Thiên Quân hét lên điên loạn.
Tu sĩ Nguyên Anh chưa từng phải chịu cảnh như thế, kề cận tử vong, một đao kia của Diệp Thành không chỉ suýt chém đôi thể xác mà còn khiến thần hồn vỡ thành hai phần.
“Ta muốn cậu chết!”
Thần hồn hỗn loạn, một sức mạnh đáng sợ hơn ban nãy phóng ra từ người Phong Lung Thiên Quân như bom hạt nhân đang nổ mạnh từ trong người lão ta. Toàn thân tỏa ra ánh sáng như một mặt trời treo trên không. Vết thương bị lực hút kéo về, nhanh chóng liền lại.
Uy áp vô tận giáng từ trên trời xuống.
Lúc này, trừ nội thành có pháp trận bảo vệ, mười dặm chung quanh thành Huyền Đô đều bị sụp đổ, lún xuống lòng đất mười trượng, nếu dân chúng không lui vào trong thành thì e là thây la liệt khắp đồng.
“Bùm!”
Phong Lung Thiên Quân đạp không, lại tung một quyền.
Như sức mạnh hạt nhân bùng nổ, nắm đấm ngưng tụ, một quyền này đánh vào cũng đủ khiến một tòa thành trên Trái Đất biến mất.
Cho tới giờ, Phong Lung Thiên Quân cũng đã dùng sức mạnh Nguyên Anh. Nhưng điều này cũng có nghĩa, sau trận chiến này, tuổi thọ chỉ còn vài năm của lão ta cũng mất. Vì cơ thể mục nát của lão ta đã không thể nào chịu đựng sức mạnh Nguyên Anh nữa rồi.
“Diệp Thành, tuy sức mạnh thời gian rất đáng sợ nhưng cậu còn chém được mấy đao nữa? E là nếu thêm ba đao thì tuổi thọ của cậu cũng cạn theo. Còn ta có thể sử dụng thần thông thời gian và thần thể để sống cả đời, xưng bá cả Địa Cầu!”
Ánh mắt Phong Lung Thiên Quân lạnh như băng, nắm đấm rung trời.
“Thế à?”
Diệp Thành vẫn bình tĩnh, không chút xao động. Anh vươn tay, trường đao thời gian tan đi, rồi nhẹ nhàng túm một cái trong không gian.
“Hải Hoàng Quân Lâm!”
Diệp Thành không lấy gì từ trong thời không nữa.