"Đến lúc đó, nếu có thể đàm phán thì còn đỡ, nếu mà đánh nhau thật, thì phần thua của Diệp Tiên sư quá lớn. Vấn Kiếm lão tổ nổi danh thiên hạ mấy nghìn năm, bây giờ chẳng ai biết tu vi của lão ta đã tinh thâm đến mức nào. Nói không chừng chỉ cách Thiên Quân một chút xíu thôi".
Nghe hai người phân tích, sắc mặt Lâm Cửu Nhi càng trắng bệch hơn, đến cuối cùng nhìn chẳng khác gì tờ giấy.
Sứ giả của các thế gia đến bái kiến, hỏi cưới, lôi kéo Diệp Thành, sau khi nghe tin cũng lập tức im hơi lặng tiếng. Đối mặt với ngọn núi nguy nga như Vấn Kiếm lão tổ, không ai nghĩ rằng Diệp Thành có thể vượt qua bình an vô sự.
"Cách tốt nhất của Diệp Tiên sư hiện giờ chính là chạy trốn thật xa. Với thực lực đỉnh cao của anh ta, trừ khi chưởng giáo của mấy giáo phái lớn liên thủ, nếu không thì không ai làm gì được anh ta cả. Chỉ là về sau, anh ta sẽ không còn chỗ đặt chân ở Hoa Hạ nữa, chỉ có thể mai danh ẩn tích mà thôi".
Người sáng suốt bình luận.
Vô số ánh mắt đến từ các nơi của tông môn Thượng cổ đều phóng tới, nhìn về một huyện nhỏ bình thường này.
Đám người Lâm Trí Xung sau khi nhận được tin, lập tức mặt vàng như nghệ, không nói lời nào. Trong thất đại huyền môn, mọi người đều cười khẩy: "Thằng nhãi họ Diệp, hắn tưởng uy nghiêm của thượng tông chúng ta có thể khinh thường sao? Bây giờ đã biết hậu quả rồi chứ?"
Còn Diệp Thành lúc này vẫn chưa biết gì, đang tiếp tục bế quan...
"Ầm!"
Trong sơn cốc vô danh, Diệp Thành đang ngồi khoanh chân.
Xung quanh anh được bao trùm bởi ánh sáng trắng thánh khiết, từ xá© ŧᏂịŧ, tu vi đến linh hồn, đều đang tăng lên mạnh mẽ. Dược lực của Bách Huyễn Ma Thiên Đan quá mạnh.
Vốn tưởng rằng với tiến độ của Diệp Thành, cho dù ở Hoa Hạ đã khôi phục linh khí như hiện giờ, thì ít nhất vẫn phải tu luyện ba năm mới có thể đột phá lên Xuất Khiếu trung kỳ.
Sau khi vào Xuất Khiếu, lên mỗi một cấp đều khó gấp mười lần trước kia. Nhưng sau khi vượt qua được, thì sức chiến đấu cũng sẽ tăng vọt, chấn động đất trời.
Ba ngày, năm ngày, mười ngày...
Nửa tháng sau, hơi thở của Diệp Thành chấn động mạnh, phá vỡ một lớp che chắn, đột phá lên một cấp độ khác. Lập tức, nguyên khí trong phạm vi tám mươi dặm đều run lên, từng luồng lốc xoáy trời đất giáng từ trên cao xuống, như một chiếc phễu, tụ hội về phía sơn cốc.
Số nguyên khí kia có thể thấy được bằng mắt thường, như những cột khói.
Sau khi bước vào Xuất Khiếu trung kỳ, khí thế của Diệp Thành so với trước kia mạnh hơn đâu chỉ gấp vài lần?
Lúc này, chỉ với tu vi, Diệp Thành đã thành công lên được Xuất Khiếu đỉnh cao nhất, không có đối thủ ở cảnh giới Xuất Khiếu.
Nhưng vẫn chưa đủ!
Diệp Thành thi triển pháp quyết, một hình vẽ cổ xưa nổi lên trong linh hồn anh, trên hình vẽ kia là một con rồng sấm sét xuyên qua vũ trụ như từ thời khai thiên lập địa.
Đây chính là một trong tứ đại thần thú - Thanh Long!
Cùng với lôi long dần bắt đầu chuyển động, dược lực cuồn cuộn lập tức hóa thành vô số luồng điện. Bách Huyễn Ma Thiên Đan vốn đã trải qua bảy bảy bốn chín đạo lôi kiếp, đây vừa hay là sức ăn của Thanh Long.
"Ầm ầm..."
Cùng với hóa hình Thanh Long bắt đầu tu luyện, từng tia sét giáng từ trên trời xuống, bổ xuống xung quanh sơn cốc, mây tích điện còn khủng khϊếp hơn trước đó đang cuồn cuộn trên bầu trời sơn cốc.
Hóa thân thành thần thú vốn là công pháp nghịch thiên.
Thần thú đều do trời sinh, cũng là thú cưng của vũ trụ. Để người phàm có được sức mạnh của thần thú, hơn nữa không chỉ là một con, muốn tập hợp bốn thần thú vào một cơ thể, đây là việc làm trái với lẽ trời, phải chịu lôi kiếp.
"Xẹt..."
Cùng với tu hành công pháp, từng ánh sáng nhàn nhạt sáng lên trên người Diệp Thành. Những ánh sáng này khác hoàn toàn với màu sắc của kim đan, tồn tại ở một huyệt khiếu, kinh mạch, xương cốt khác.
Dược lực khổng lồ đốt sáng rất nhiều luồng sáng, đến cuối cùng, đủ để khiến thiên đan Xuất Khiếu hậu kỳ của Diệp Thành có chút không chống đỡ được. Thảo nào chân tiên thực sự tu Tứ Tượng huyền công đến đại thành ở Linh Thú Phong đều ít ỏi vô cùng, con đường này quá khó khăn, cần quá nhiều tài nguyên.
Nhưng Diệp Thành đã có chuẩn bị từ trước.
"Xẹt".
Rất nhiều linh thạch, linh dược trữ trong nhẫn không gian lần lượt phát nổ.
Rất nhiều, cộng lại có khoảng triệu viên linh thạch. Mỗi lần Diệp Thành hít vào thở ra, từng viên linh thạch nứt ra, hóa hết thành linh khí tinh thuần, hội tụ trên người anh.
Giao long trắng bảo vệ ở bên cạnh Tiêu Phàm, cùng với Thủy tiên tử và Bạch Vân Thường bị kiềm chế ở bên cạnh nó đều kinh hồn khϊếp đảm.
Bọn họ cảm nhận được có một luồng hơi thở đáng sợ đang âm ỉ.
Sáu phần, bảy phần, tám phần...
Cùng với sự tích lũy của thiên đan và linh thạch, ảo ảnh Thanh Long đang dần hoàn chỉnh. Chỉ thấy sau lưng Diệp Thành dần sáng lên một hình vẽ cổ xưa. Trên hình vẽ kia vẽ một con thần thú cả người quấn đầy sấm sét, miệng nhả tia sét đáng sợ.
Nếu có người tu tiên ở đây, ắt hẳn sẽ kêu lên kinh ngạc.
Thanh Long!
Thần thú mạnh nhất hệ lôi, tương truyền trời sinh nắm giữ sấm sét, cưỡi trên vạn lôi. Nghe nói Lôi Thần viễn cổ chỉ có một con Thanh Long đại thành, năm đó Thanh Long viễn cổ từng tung hoành vũ trụ, nhiều lần đánh bại chân tiên, thậm chí có thể đấu lại Thiên Đế, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Ảo ảnh Thanh Long dần hoàn chỉnh, lúc chỉ còn lại một phần cuối cùng, bỗng đột nhiên chậm lại. Linh thạch của Diệp Thành đã dùng hết, nhưng anh vẫn bình tĩnh, quát khẽ một tiếng.
"Ngưng!"
Ầm!
Ma khí màu đen cuồn cuộn đốt lên hừng hực xung quanh Diệp Thành, anh từng cắn nuốt một trăm nghìn chiến binh Lệ Ma, nhưng chưa dùng hết toàn bộ, vẫn còn một nửa ở trong cơ thể, lúc này tất cả đều bùng ra, hội tụ thành nguyên khí tinh thuần.
Có luồng tinh nguyên khổng lồ này rót vào, ảo ảnh Thanh Long thoắt cái đã hoàn chỉnh, khi đốm sáng cuối cùng sáng lên, một luồng hơi thở như đến từ hồng hoang viễn cổ, trời đất sơ khai, tràn ngập khắp sơn cốc.
Sư đồ Thủy tiên tử và giao long trắng sợ hãi, gần như muốn quỳ xuống đất bái lạy, nhất là giao long trắng, nó chỉ cảm thấy dường như mình đã gặp thiên địch, vô số tế bào đều đang run rẩy.
Thanh Long viễn cổ tuyệt đối không cho phép những loài rồng tạp nham khác xuất hiện trước mắt mình, nếu không cho dù đuổi gϊếŧ mấy tinh hệ, thì nó cũng phải gϊếŧ chết kẻ đó.
“Bụp!”
Ảo ảnh Thanh Long nhập vào cơ thể Diệp Thành, sau khi khắc sâu thần mạch Thanh Long vào nơi sâu nhất của từng huyệt khiếu, từng khúc xương của anh, cuối cùng Diệp Thành cũng mở mắt.
Lúc này, trong đôi mắt anh có sấm sét lập lòe, như thời trời đất sơ khai.
Thân xác của Diệp Thành óng ánh trong suốt, hoàn mỹ không tỳ vết, rất nhiều tạp chất của chân nguyên Lệ Ma vốn có đều bị đào thải ra. Lúc này, cả thần thể gần như là một khối kim cương báu hoàn hảo, vô cùng cứng rắn, chỉ còn chút xíu nữa là đạt đến ba thần thể đại thành quy tụ làm một.
"Xẹt..."
Diệp Thành giơ tay ra, một luồng thần lôi diệt tuyệt khủng khϊếp, vẫy tay là có thể gọi đến, dường như muôn đạo sấm sét trời đất đều nằm trong tay anh vậy.
Phép Thanh Long hóa hình đã đại thành!
Diệp Thành mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, trong mắt lóe lên từng đốm sáng lạnh lẽo.
"Đến lúc nên dạy cho đám người tông môn Thượng cổ biết thế nào là lễ độ rồi".
Lúc này, không chỉ phép thần thông, mà xá© ŧᏂịŧ, sức mạnh và linh hồn của Diệp Thành đều tăng lên, thực lực tăng vọt.
Đừng nói là tông môn Thượng cổ nhỏ bé, cho dù là cả Địa Cầu, thì anh cũng chẳng sợ hãi.
"Thất đại huyền môn, Thánh Thiên Cung... những ngày tháng tươi đẹp của các người đã kết thúc rồi!"