La thống lĩnh vừa nói xong, một trăm tu sĩ mặc giáp sắt ở chân núi lập tức phóng lên trời, biến thành nước lũ cuồn cuộn bay về nơi xa.
Dù là Hà Cửu Hằng hay Bạch Tiểu Huyên, hai người đều quay đầu không thèm để ý, bắt đầu tán gẫu tiếp.
Hơn trăm tu sĩ này đều là thị vệ tinh nhuệ của nhà họ Hà, ai cũng được chọn lựa kỹ càng, trải qua trăm trận chiến, tu vi đã trên Ngưng Đan. Quan trọng hơn là họ có thể cùng nhau đánh vài trận, hơn trăm người hợp sức đủ để chống lại cao thủ Kim Đan trong thời gian ngắn.
Nhưng chỉ mười giây sau, một đốm sáng khác lại phóng lên trời, đốm sáng này càng thêm lóe, cấp bách hơn đốm trước.
“Bị người khác đột phá nhanh vậy sao?”
Hà Cửu Hằng nhíu mày, trong mắt lộ tia không vui.
Sắc mặt La thống lĩnh tái nhợt, tức giận hừ một tiếng. Ngay lập tức, một người toàn thân như được đúc từ vàng, giáp vàng sáng chói, cả người lấp lánh, khí thế Kim Đan phóng lên trời, biến thành một tia sáng, bay về nơi xa.
“Tiên tử cứ yên tâm, kim giáp Kim Đan chính là chiến tướng chi thứ Hà Gia Minh của nhà họ Hà, cũng có huyết mạch Lôi Lang, đã tu thành Kim Đan trung phẩm, Kim Đan bình thường không phải đối thủ của hắn”.
Hà Cửu Hằng vừa nói thì lại một đốm sáng được phóng lên trời.
Ngay tức khác, nụ cười của Hà Cửu Hằng cũng cứng đơ.
“Hà Gia Minh cũng thua rồi?”
Bạch Vân Thường là thần nữ Bạch Vân Quan, tu vi Kim Đan đỉnh phong, hơn nữa cô ta còn là Kim Đan thượng phẩm. Hà Gia Minh ở trước mặt cô ta thì chẳng khác nào con kiến.
Ngay lúc này, Bạch Tiểu Huyên cũng không nhịn được khẽ hỏi một tiếng, tay ngọc hơi lật, trong mắt đẹp lộ ra sự tò mò. Còn nụ cười của Hà Cửu Hằng sắp không giữ nổi, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh.
“La thống lĩnh, nếu không có năng lực bảo vệ khách quý thì sau khi quay về, cậu đây sẽ thỉnh lão tổ lấy lại chức thống lĩnh!”
Hôm nay hắn ta vô cùng vui vẻ, chuẩn bị mượn gió đông linh được để có được một lần song tu hợp với với Bạch tiên tử ở núi Thanh La xinh đẹp này, không ngờ lại liên tục bị làm phiền.
“Mong cậu chủ cho tôi thêm chút thời gian, tuyệt đối sẽ không làm cậu thất vọng!”
La thống lĩnh sợ tới mức mồ hôi đầm đìa, vội quỳ xuống ôm quyền lạy Hà Cửu Hằng. Sau khi được Hà Cửu Hằng cho phép, gã ra hiệu bằng mắt, ngay lập tức, có ba cao thủ vừa Kim Đan đều phóng lên trời, bay về nơi liên tục thất thủ kia.
Ba cao thủ Kim Đan này có thuật pháp hợp kích cao thâm, ba người hợp tác, dù là cường giả Kim Đan thì cũng có thể chiến một trận. Nhưng một hồi sau, đốm lửa lại dâng lên.
Lúc này, mặt mọi người đã không còn bực bội mà là hoảng hốt rồi.
Sắc mặt Hà Cửu Hằng tái nhợt, hắn ta chỉ cảm thấy mặt mình sưng vù.
“Vèo vèo vèo vèo!”
Bốn đốm sáng, đốm này theo sát đốm trước, khi chúng được phóng lên thì xe lửa đã tới phạm vi năm mười dặm chung quanh. Lúc này, Hà Cửu Hằng dùng thần niệm là nhìn thấy những gì xảy ra ở nơi xa.
Một người, một xe và ngựa xuất hiện trước mắt mọi người. Thùng xe đen cũ, ngựa ô biến dị oai vệ, và chàng trai đô con đánh xe cộng thêm khí thế bách chiến bách thắng khiến người ta cảm thấy áp lực cực lớn.
“Người đánh xe kia có tu vi không đơn giản, không phải Kim Đan bình thường!”, Bạch Tiểu Huyên cảm thấy thú vị.
“Hừ, không đơn giản thì sao, dám xâm phạm nhà họ Hà- Lôi Lang này thì dù là Chân Quân, kẻ đó vẫn phải trả giá đắt!”
Nói xong, Hà Cửu Hằng quay đầu, giọng lạnh như băng:
“La Tử Hàm, đây là cơ hội cuối! Nếu còn không tóm được tên ngông cuồng kia thì đừng tới gặp tôi nữa!”
“Thuộc hạ sẽ không làm cậu chủ mất mặt!”
La thống lĩnh cắn răng, quanh thân bùng lên ngọn lửa đỏ rực, biến thành một trụ lửa, phóng lên trời, kéo dài khoảng trăm dặm, cản trước mặt xe ngựa.
Hai con ngươi màu vàng sáng rực, chất chồng từng đốm lửa, biến thành tia sáng rực rỡ, kích trong tay có chín con rồng lửa quấn quanh như ngọn lửa của Ma Thần giáng lâm nơi thế gian.
“Tên ngông cuồng lớn mật, dám xâm phạm uy nghiêm nhà họ Hà, đáng tội chết!”
La Tử Hàm hét lớn, kích Bàn Long Chiến trong tay lóe lên tia sáng, đánh ra một đòn.
Trong giây lát, trời long đất lở, nguyên khí mấy trăm dặm chung quanh sôi trào, biển lửa đầy trời. Chính con rồng lửa dài trăm trượng phóng ra từ trong chiếc kích kia, mỗi một con đều có thể sánh bằng một chiêu của cường giả Kim Đan. Chín con rồng đồng loạt tấn công, uy lực kinh người.
Kích vừa đánh ra thì như nén đất để di chuyển cả nghìn trượng, tới trước mắt Bạch Vân Thường, vô cùng thần kỳ, đây cũng là một món linh bảo.
Bám theo xe ngựa một đoạn, mấy người thanh niên áo gấm xem cuộc chiến nãy giờ thấy thế thì không nhịn được mà thốt lên:
“Người nọ nhất định là La Tử Hàm- đại thống lĩnh của nhà họ Hà! Gã là cường giả Kim Đan lâu năm, nghe nói chỉ còn cách Kim Đan đỉnh phong một bước, kích Bàn Long Chiến là linh bảo trung phẩm, cứng rắn vô cùng!”
La Tử Hàm oai phong một cõi, chín con rồng tung bay trên trời, mọi người vốn cho rằng dù Bạch Vân Thường bất bại nhưng cũng không thể dễ dàng chiến thắng, họ lại thấy Bạch Vân Thường nhẹ nhàng đứng lên.
“Ầm ầm!”
Bầu trời sụp xuống, trời trăng đều đứng yên.
Khí thế tận trời bùng nổ từ trên người Bạch Vân Thường.
Trong nháy mắt, từ một người đánh xe quê mùa, lập tức biến thành một người khổng lồ cao nghìn trượng chống trời giậm đất, sau lưng là mây trắng vờn quanh, ảo ảnh băng hà dâng lên. Bạch Vân Thường tung quyền, đánh vào kích Bàn Long Chiến, cả người La Tử Hàm chấn động, kích trong tay cong vòng thành vòng cung, suýt bị gãy đứt.
Sau đó, La Tử Hàm bị ép phải lùi ra sau. Gã lùi chín bước trong không trung, mỗi một bước đều tạo nên âm thanh va chạm trong không gian, sắc mặt trắng nhợt, cuối cùng thì chẳng khác nào tờ giấy, miệng phun ra một búng máu. Chín con rồng lửa tức khắc bị ảo ảnh sông băng nuốt chửng, không hề còn một chút đốm nhỏ nào.
Một chiêu đánh bại La Tử Hàm!
Ngay lập tức, hiện trường lặng như tờ.
Dù là người nhà họ Hà hay người đang hóng hớt, ai cũng đều biến sắc.
Sắc mặt Hà Cửu Hằng khó coi vô cùng. Lần này để mời Bạch Tiểu Huyên tới, nhà họ Hà đã tốn một phần linh dược, đó là cái giá để hắn ta chinh phục trái tim thiếu nữ, kết giao với Di Hoa Cung, từ đó song tu hợp thể. Không ngờ giữa đường lại liên tục bị người ta vả mặt, chiến tướng của nhà họ Hà liên tục bại trận khiến hắn ta cảm thấy nhục nhã trước mặt Bạch Tiểu Huyên.
“Giỏi giỏi lắm, hóa ra là tiểu Chân Quân Kim Đan đỉnh phong, dám xông vào cấm địa của nhà họ Hà, đây là không nể mặt Hà Cửu Hằng này!”
Hà Cửu Hằng vô cùng phẫn nộ, cơn giận như biến thành thực chất, hai con ngươi lấp lóe tia sáng khác lạ, hào quang vốn ảm đạm bỗng rực rỡ hẳn, hắn ta đã cảm ứng được tu vi của Bạch Vân Thường, nhưng ỷ vào huyết mạch Lôi Lang, hắn ta vẫn cảm thấy mình có thể thắng.
Leng keng leng keng!
Áo giáp, đao thương va chạm. Mấy trăm tu sĩ Ngưng Đan dưới chân núi lập tức biến thành thần quân vô địch. Khí thế sát phạt bộc lộ từ trên người họ. Cả đội quân như tạo thành một thế trận mơ hồ, đầu đuôi dính liền, tất cả sức mạnh đều ngưng tụ một chỗ. Rõ ràng đây là một chiến trận!
Dù sao Hà Cửu Hằng cũng chỉ là Kim Đan, nhìn thấy tiểu Chân Quân, hắn ta có chút khớp, quan trọng hơn là chiến tướng nhà họ Hà đã bại bốn lần, nếu mình bại lần nữa thì sao còn mặt mũi nhắc tới chuyện song tu hợp thể?
Trận chiến này chỉ có thể thắng, không thể bại!
Mức độ tinh nhuệ của chiến trận nhà họ Hà tuy không bằng vương tộc Nam Ly nhưng khí thế khổng lồ, thanh thế kinh người. Sau khi mười vị cường giả Kim Đan gia nhập chiến trận thì uy nghiêm tận trời phủ xuống trăm dặm.
Chiến trận vừa ra, trên mặt Bạch Vân Thường cũng có chút căng thẳng, dù sao cô ta cũng đã bị Diệp Thành hạ cấm chế, không thể phát huy toàn bộ sức mạnh, cũng không dùng được linh bảo.
“Hôm nay các ngươi phải chết!”
Hà Cửu Hằng cười lạnh, ngạo nghễ đứng đó.
Trong xe ngựa màu đen truyền ra giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng:
“Tôi ra lệnh xông vào đó, sao, có ý kiến gì nào?”
- ------------------