"Hừ".
Minh Sương chủ động gián đoạn cuộc đối thoại giữa cô ấy với Diệp Thành, hiển nhiên không muốn nghe anh tiếp tục khoác lác.
Sau đó hai người vẫn như bình thường, cứ như chưa từng trao đổi vậy. Nhưng thái độ của Minh Sương với Diệp Thành đã trở nên lạnh lùng hơn.
Trên đường đi, có Minh Sương và đôi cánh Cửu Thiên Huyền Quang, họ chém gϊếŧ mà không gặp phải bất cứ trở ngại nào, tựa như một chiếc chiến xa lao thẳng về nơi sâu thẳm của địa ngục Vô Gián. Càng vào sâu trong thì các mỏ linh khoáng, bảo dược, bảo vật cũng càng ngày càng nhiều, tất nhiên Ma tộc cũng càng ngày càng mạnh.
Diệp Thành thì lại được nhàn nhã một cách hiếm có. Anh dùng chân để đo đất, mỗi bước một bước là đều dùng thần niệm để ước đoán các cấm chế, trận pháp trong trời đất. Trong địa ngục Vô Gián không chỉ linh khí cao gấp mười lần so với bên ngoài mà sức mạnh không gian còn cao đến mức đỉnh điểm, bởi nơi đây là một điểm nút không gian vô cùng hiếm có.
Pháp tướng Minh Vương trong huyệt Trung Phủ của Diệp Thành vận chuyển toàn lực, điên cuồng hút lấy sức mạnh không gian, nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cứ như đang thổi bóng bay vậy.
"Nếu ở đây một tháng thì thân thể Minh Vương U Uyên của mình có thể đạt đến Đại Thành".
Ánh mắt Diệp Thành sẫm lại.
Tiếc là mỗi lần địa ngục Vô Gián mở ra chỉ có nửa tháng, một khi quá thì sẽ triệt để bị nhốt trong địa ngục Vô Gián, bị đày tới vùng hư không trong vũ trụ, đợi hàng nghìn năm sau rồi mới được ra ngoài.
"Bốp!"
Ba người đi suốt mấy ngày nhưng không gặp được ai cả. Khi đυ.ng phải ma thú tu vi đã đạt đến Xuất Khiếu hậu kỳ, khiến Minh Sương chỉ có thể dùng hết pháp bảo cũng chỉ có thể hơi chiếm thế thượng phong, cuối cùng họ cũng đến một sơn cốc.
"Cuối cùng cũng đến Man Hoang cốc. Sách cổ trong môn phái có ghi chép, nói đây từng xuất hiện bảo dược tuyệt thế".
Đôi mắt đẹp của Minh Sương sáng lên.
"Chị Minh Sương cũng tới tìm thần dược bất hủ trong truyền thuyết sao?", Dao Nhi chớp chớp đôi mắt to, hỏi.
"Không phải, thần dược hiếm có cỡ nào chứ, cả ngân hà cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần nó xuất hiện, các lão tổ không phải sẽ đánh tới nỗi long trời lở đất, nhật nguyệt lu mờ sao? Lần này chị đến là để lấy một thiên dược mà ít có ở thế giới bên ngoài", Minh Sương lắc đầu.
"Cô tìm Tẩy Tủy Tuyết Liên sao?", Diệp Thành đứng bên cạnh đột nhiên nói.
"Sao anh lại biết Tẩy Tủy Tuyết Liên?". Mắt Minh Sương lạnh toát, ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn thẳng Diệp Thành.
"Đừng nghĩ rằng môn phái lớn các người có thể độc quyền tất cả. Tôi không chỉ biết cô đang tìm Tẩy Tủy Tuyết Liên mà còn biết cô muốn dựa vào nó để vượt qua lôi kiếp, ngưng tụ thành Kim Đan thần phẩm". Diệp Thành lạnh nhạt nói: "Trừ một kỳ dược tuyệt thế như Tẩy Tủy Tuyết Liên còn có gì có thể làm khó đích truyền của Thiên tông chứ?"
Đôi mắt đẹp của Minh Sương lóe lên, chối cùng cô ấy khẽ ngẩng đầu lên, giọng vẫn lạnh nhạt: "Đúng vậy, tôi đang tìm Tẩy Tủy Tuyết Liên. Sách trong tông môn có ghi, trong Man Hoang cốc có một cây Tẩy Tủy Tuyết Liên sắp trưởng thành hẳn".
"Ha ha, tiếc là tôi đã tính sai rồi. Dường như không chỉ có mỗi mình tôi biết về sự tồn tại của Tẩy Tủy Tuyết Liên", Diệp Thành nhún vai.
Lúc Minh Sương đang nghi hoặc thì nhìn thấy ở chỗ rất xa, có nhiều bóng dáng đang lao nhanh đến. Trong đó có Mã Ngọc Long danh tiếng hiển hách.
Mã Ngọc Long thấy Diệp Thành thì cũng rất kinh nhạc, khi lướt nhìn qua Minh Sương thì lóe lên sự tham lam ít người chú ý. Ông ta cười tươi, nói: "Thì ra các đạo hữu cũng đã vào rồi, xem ra cũng đến đây vì Tẩy Tủy Tuyết Liên".
"Có rất nhiều người biết Tẩy Tủy Tuyết Liên sao?"
Mắt Minh Sương lạnh đi.
"Bẩm tiên tử, Tẩy Tủy Tuyết Liên là do Nam Ly Vương đời đầu phát hiện. Lão ta vì để độc chiếm Tẩy Tủy Tuyết Liên mà đã ở trong địa ngục Vô Gián hàng nghìn năm, còn nói với bên ngoài là thất thủ trong địa ngục Vô Gián, kết quả là cuối cùng bị người ta phát hiện. Lần này nhiều cường giả hội tụ, kể cả lão tổ Khô Vinh của nhà chúng tôi cũng tới, là vì Tẩy Tủy Tuyết Liên này".
Mã Ngọc Long vô cùng phong độ, ăn nói lễ nghĩa.
Tẩy Tủy Tuyết Liên là kỳ dược tuyệt thế, giá trị của nó không hề thua kém thần dược. Công dụng của nó nằm ở hai chữ "tẩy tủy". Thiên đạo có khiếm khuyết, con người cũng có nhiều nỗi tiếc nuối, nhưng bất cứ nỗi tiếc nuối nào đều có thể bù đắp bằng Tẩy Tủy Tuyết Liên.
Minh Sương muốn dùng nó để tạo nên Kim Đan, tu thành thần phẩm. Mà Nam Ly Vương đời đầu hiển nhiên là đã chuẩn bị dựa vào nó để theo đuổi huyết mạch tổ tiên, tu thành chân thân Lôi Giao.
Những tin tức này đã xẹt qua não Diệp Thành ngay từ lúc anh đoán ra là Tẩy Tủy Tuyết Liên.
Minh Sương nhíu chặt mày. Cô ấy không ngờ mục tiêu lần này đã bị lộ. Nhưng Minh Sương không sợ tranh với người ta, cô ấy là đệ tử Thiên tông, có vô số con át chủ bài trong tay. Thiên phù mà cô ấy cho Dao Nhi, trên người cô ấy có hàng tá.
"Nếu đã sớm biết thì tại sao lại không đi lấy? Chẳng lẽ gặp phải khó khăn gì sao?"
Minh Sương lạnh lùng nói.
"Tẩy Tủy Tuyết Liên mấy ngày nữa mới trưởng thành hẳn. Giờ Nam Ly Vương đời đầu đã bảo vệ nghiêm ngặt ở chỗ nó, hở chút là muốn hủy đi Tẩy Tủy Tuyết Liên. Những cường giả như lão tổ của tôi đã tới đó để bàn bạc với lão ta. Hơn nữa có một số vấn đề tiên tử phải tận mắt chứng kiến mới biết được".
Mã Ngọc Long nói rất nho nhã, đôi mắt thi thoảng lại lóe lên sự tham lam.
Lúc đó là lúc mấy người Diệp Thành bước vào Man Hoang cốc.
Hố trời thiên thạch này rộng hơn trăm dặm, trông như mặt trăng. Trong sơn cốc có nững ngọn núi xung quanh cao đến vạn trượng đã có đầy các cường giả. Trúc Viện Chân Quân mà Diệp Thành từng gặp trước đó cũng có mặt.
Dao Nhi lòng chùng xuống. Hiển nhiên là Nam Tuyệt đã được Nam Huyền lão tổ hoặc là các thành viên khác của vương tộc thông báo.
Vừa dứt lời, những người khác đều biến sắc, ngay cả Minh Sương cũng kinh ngạc nhìn qua.
"Bốp!"
Nam Tuyệt vọt người lên, một ảo ảnh Lôi Giao phát ra sau lưng lão ta, cao cả vạn trượng, kéo ngang bầu trời. Khí huyết toàn thân lão ta cuồn cuộn như biển, tựa như đang tuổi tráng niên, không hề có dấu hiệu suy nhược của tuổi già.
"Tên nhãi Hoa tộc, lên đây chịu chết đi!"
- ------------------