Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 347: Tình là thứ gì?

Nhìn thấy con trai mình như thế, trên mặt Tiêu Nghĩa Tuyệt hiện lên một nụ cười hài lòng, hét lớn: “Diệp Thành, đến đây đi!”

Diệp Thành cũng biểu lộ sự kính nể, lớn tiếng quát lên: “Được!”

Ngay sau đó, anh chỉ kiếm lên trời, thanh kiếm được bao bọc bởi vô số lưỡi kiếm, giống như một cơn bão kiếm khí đánh về phía Tiêu Nghĩa Tuyệt. Cuối cùng Diệp Thành từ bỏ ý tưởng tấn công bằng cột nước, thay vào đó sử dụng trường kiếm như một biểu hiện của sự tôn trọng đối với kiếm sĩ.

Kiếm khí sắc bén vẫn chưa đến nhưng đã khuấy động khiến không khí trong khu vực đều phát ra âm thanh vỡ vụn, như thế ngay cả không gian cũng cũng bị dồn nén và phá vỡ.

Mọi người đều vô cùng hoảng sợ, cho dù là Tinh Tà lão nhân của ngàn năm trước đến thì cũng chỉ mạnh đến mức này mà thôi.

Diệp Thành đường đường là Tiên Đế, thủ pháp ngự kiếm cao minh há lại là người Địa Cầu có thể tưởng tượng được? Kiếm của anh múa quanh không trung, tỏa ra từng tia sáng chiếu rọi nhật nguyệt, mang theo từng luồng kiếm khí đánh về phía Tiêu Nghĩa Tuyệt, đừng nói lão ta lúc này đã là dầu hết đèn tắt, cho dù là ở trạng thái tốt nhất cũng không chịu được nữa.

Mà Tiêu Nghĩa Tuyệt lại cười nhẹ một tiếng.

Một luồng ánh sáng màu trắng tỏa ra khắp cơ thể lão. Lão dường như không thể chịu đựng nổi nữa, cả cơ thể bắt đầu phồng lên. Ngay cả ở tai mũi miệng cũng có kiếm khí bắn ra, tóc trên đầu nhanh chóng bạc trắng.

Nhưng Tiêu Nghĩa Tuyệt vẫn vui vẻ cười to: “Dưỡng kiếm gần trăm năm, hôm nay cuối cùng cũng có thể ra khỏi vỏ, Diệp Thành, lại tiếp thêm một chiêu kiếm Huyền Tiên của tôi!”

Nói xong một luồng ánh kiếm đỏ au xuyên qua trời đất, bay lên với khí thế khϊếp đảm!

Trăm năm khổ tu, trăm năm lĩnh ngộ, trăm năm tu hành…

Tiêu Nghĩa Tuyệt bế quan trong mộ kiếm khổ tu gần trăm năm, gần trăm năm qua lão ta không ngừng suy nghĩ phương pháp có thể siêu phàm thoát tục, bước vào cảnh giới Huyền Tiên trong truyền thuyết.

Nhưng mà Huyền Tiên quá khó, cho dù là dựa vào thiên phú kinh tài tuyệt diễm của lão ra thì cũng chỉ là sức mạnh đạt đến mà thôi, cảnh giới cho dù thế nào cũng không thể đạt đến. Hoàn cảnh tu luyện trên địa cầu cùng với linh khí cũng không đủ để lão ta tiến vào Huyền Tiên.

Lão ta chỉ có thể khổ sở nghẹn khuất trong một hang đá, tích tụ một luồng kiếm khí trong l*иg ngực, càng tích tụ càng sâu, cuối cùng ngưng luyện thành cứng cáp như ngọc. Nếu là trên các hành tinh tu tiên khác, Tiêu Nghĩa Tuyệt có thể chỉ bằng vào một kiếm này mà trực tiếp bước vào Xuất Khiếu, thậm chí là có khả năng bước vào cảnh giới Nguyên Anh. Nhưng ở địa cầu, lão ta chỉ có thể mắc kẹt ở cảnh giới đỉnh cao của Thần Cảnh, mãi không thể bước vào cảnh giới Huyền Tiên.

“Phanh phanh phanh!”

Từng luồng kiếm khí nhẹ nhàng phun ra từ mắt mũi tai của Tiêu Nghĩa Tuyệt. Trong ánh mắt kinh hoàng của tất cả mọi người, toàn bộ cơ thể lão ta từ từ tỏa ra ánh kiếm màu trắng. Cuối cùng toàn bộ cơ thể dường như đang dần dần bị phân hủy. Từ lục phủ ngũ tạng đến bộ xương bên ngoài, cột sống, máu, cơ bắp, da…

“Đây là…”

Tất cả mọi người xem chiến đều đã vô cùng kinh sợ đến cạn lời.

“Trời đất ơi, đây mới là kiếm thần chân chính, ông ấy lại vứt bỏ thân thể, lấy nguyên thần ngụ kiếm!”, Chiến Lang Vương bị chấn động đến thay đổi sắc mặt.

“Một kiếm này của Tiêu Nghĩa Tuyệt tập hợp toàn bộ công lực cả trăm năm của lão ta, đủ để sánh ngang với một kiếm chân chính của Huyền Tiên rồi!” Đại tế tư Eaton sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, cho dù là với sự cao ngạo của ông ta cũng nhịn không được mà lên tiếng tán thưởng.

Đến ngay cả Lục Tinh Hà vô cùng sùng bái Diệp Thành cũng không nhịn được mà nhìn chằm chằm, cau mày nói: “Không biết Diệp Tiên sư có thể tiếp được chiêu này hay không?”

Còn về đám người Tần Hồng Sương thì trái tim lo lắng khẩn trương như bị ai đó bóp chặt, cho dù là Aokawa Sayuri có niềm tin vào Diệp Thành nhất cũng nhịn không được mà nhíu mày.

Tốt! Tốt! Tốt!”

Đối mặt với chiêu kiếm này, Diệp Thành liên tục nói ra ba chữ tốt, chiến ý trong mắt tăng vọt.

Anh vẫy tay một cái, trong nháy mắt dòng sông Thương Lan vô cùng vô tận liền sôi trào kịch liệt, cuối cùng toàn bộ dòng sông Thương Lan gào thét trực tiếp đánh về phía đỉnh Hoa Sơn.

“Trời đất ơi…”

Nhìn thấy sóng lớn dâng cao mấy chục mét của dòng sông Thương Lan đang vượt qua không trung mà đến, ngay cả những Thần Cảnh ấy cũng không thể không thay đổi sắc mặt, nếu chiêu này được thi triển trên chiến trường chỉ sợ có thể hủy diệt cả một quốc gia!

Diệp Thành đứng giữa trời đất, bên cạnh là con rồng nước khổng lồ do dòng sông Thương Lan ngưng tụ thành, ngạo nghễ nói: “Tiêu Nghĩa Tuyệt, đây là phép đại thần thông diệt thế của tôi có tên là Kinh Đào Hải Lãng, hôm nay tôi liền dùng chiêu này đến tiếp một kiếm Huyền Tiên của ông xem sao!”

“Được!”

Tiêu Nghĩa Tuyệt cuối cùng bật ra một chữ, cả người liền hoàn toàn bị kiếm khí bao bọc, nổi lên che khuất cả bầu trời, cưỡi gió mà lên, cho dù bây giờ mưa gió bão bùng cũng bị kiếm khí đánh tan đi, ngay cả nhưng đám mây đen cũng bị cắt đứt hiện ra ánh nắng lấp lóe.

“Ầm!!”

Trong khoảnh khắc đó, thân thể của Tiêu Nghĩa Tuyệt hoàn toàn bị kiếm khí tách ra. Thần hồn của lão ta hoàn toàn bị hút vào kiếm khí, khống chế luồng kiếm khí này đánh thẳng về phía bầu trời tối tăm, đánh về phía Diệp Thành.

Ánh kiếm màu trắng dài hơn trăm trượng tựa như cầu vồng đâm xuyên qua tinh không tấn công lên mặt trăng, không thể ngăn cản.

Cho dù cách nhau hàng trăm cây số, nhưng ai cũng cảm thấy như kiếm khí đang ở trước mặt, bị áp lực đè nén khiến cho mặt mũi trắng bệch, Rất nhiều kiếm sĩ càng kích động đến run rẩy, có một số người nước mắt lưng tròng quỳ lạy trên mặt đất: