Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 336: Cưỡi sóng mà tới

Học giả áo trắng ngồi thiền, vẻ mặt lạnh nhạt, hai mắt sâu hoắm như cái giếng sâu không thấy đáy. Xung quanh lão có vô số thanh kiếm ở bên cạnh, cho dù mọi người ở đây chưa từng vào kiếm mộ, nhưng cũng biết chủ nhân của những thanh kiếm này đều là vong hồn dưới kiếm của Tiêu Nghĩa Tuyệt.

Có nhiều người biết hàng, không nhịn được mà nhỏ giọng nói:

“Kiếm Chu Nhan, bội kiếm năm đó của Xích Phát ma nữ, cô ta tuy rằng vô cùng xinh đẹp, nhưng lại ghen tỵ với người khác, chuyên lột da của những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cuối cùng bị ông lão Tiêu ra tay chém gϊếŧ bên cạnh Kính Hồ”.

“Đó là kiếm Lăng Tiêu, năm đó do thiếu trang chủ Hàn Lăng Tiêu của Tạo Kiếm sơn trang chế tạo, cũng nắm giữ thần kiếm tung hoành thiên hạ, nhưng cuối cùng Tạo Kiếm sơn trang không giữ được bản tâm, vào thời điểm quốc gia gặp nguy nan đã đầu hàng Đảo Quốc, cuối cùng bị ông lão Tiêu tự mình đến cửa diệt cả nhà”.

“Hai thanh kiếm này là Tử Điện và Thanh Sương, chính là danh kiếm thượng cổ, đáng tiếc hai vợ chồng Tử Dương Tử và Thanh Hà Tử rơi vào ma đạo, ông lão Tiêu đại chiến với họ một ngày một đêm, cuối cùng ngay cả nước ở sông Thương Lan cũng bị nhiễm đỏ mới gϊếŧ được họ”.

“…”

Một nhóm người bàn tán sôi nổi, trong lời nói tràn đầy sự ngưỡng mộ và sùng bái đối với Kiếm Thần, ngay cả Phật sống Lãng Nhật và đám người Chiến Lang Vương cũng nhẹ nhàng cúi đầu để bày tỏ sự thành kính với vị kiếm khách huyền thoại này.

“Ông Tiêu, chúng ta đã hơn bốn mươi năm không gặp rồi, ông càng ngày càng cao thâm khó dò đấy”.

Joyce khẽ thở dài, đồng tử hơi co rụt lại. Bốn mươi năm trước khi hắn nhìn thấy Tiêu Nghĩa Tuyệt, Tiêu Nghĩa Tuyệt giống như Ỷ Thiên kiếm, ngạo nghễ mà đứng trên đỉnh cao chót vót, nhưng vẫn có thể thấy được thực lực sâu cạn. Nhưng hôm nay gặp lại, Joyce chỉ cảm thấy Tiêu Nghĩa Tuyệt bây giờ giống như biển cả, không có điểm cuối.

“Hai mươi năm đối với tôi chỉ là một cái phất tay mà thôi”.

Tiêu Nghĩa Tuyệt vẻ mặt lạnh nhạt, đột nhiên mở hai mắt, ánh mắt như ngôi sao lấp lóe nhìn xuống toàn bộ Hoa Sơn, nhìn chung quanh ngạo nghễ nói: “Diệp Thành, tôi chờ đợi đã lâu, xin hãy hiện thân quyết chiến một trận đi”.

Vừa nói xong, Tiêu Nghĩa Tuyệt đứng dậy, lão ta vừa mới ngồi yên nhắm mắt lại, uy thế tựa như bị che đậy, làm cho người ta cảm thấy chỉ là một nhà triết học yếu ớt. Nhưng lúc này đứng dậy lão ta lại giống như thần kiếm ra khỏi vỏ, uy thế lộ ra thậm chí làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Cho dù là Tần Tư Long, ông cụ Liễu hay là rất nhiều con cháu của các gia tộc hạng hai hạng ba đều cảm thấy sợ hãi. Những người mạnh mẽ khác trong thế giới ngầm cũng nhìn chằm chằm lặng lẽ chờ đợi trận chiến này.

Cuộc chiến nghìn năm có một sắp bắt đầu…

Ở bên kia, trên một đỉnh núi khác, người nhà họ Tiêu cùng với người của Long Đằng cũng đang thảo luận kịch liệt về trận chiến này.

Trong đó lo lắng nhất chính là Tiêu Dao, anh ta lo lắng di một vòng xung quanh, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Bác Phúc, trận quyết chiến này, bác cảm thấy ai là người thắng cuối cùng?”

Anh ta vừa nói ra lời này, đám người Long Đằng ở phía sau cũng nghểnh tai lên, Tiêu Phúc dù sao cũng là quản gia của Tiêu Nghĩa Tuyệt, nếu nói thiên hạ này ai hiểu rõ kiếm thần nhất, thì đó chính là lão.

Hơn nữa người này cũng đã giao thủ qua với Diệp Thành, lời lão nói cũng có giá trị nhất định để tham khảo.

Nghe thấy câu hỏi của cậu chủ, Tiêu Phúc thở dài: “Theo sự suy đoán của ông chủ, tu vi của Diệp Thành là trời sinh, là tiên nhân chuyển thế, hoặc là bản thân cậu ta trong quá trình phục hồi linh khí đã thức tỉnh ký ức nào đó. Thiếu niên bình thường tầm hai mươi tuổi đều nóng nảy nhiệt huyết, nào có giống Diệp Thành dùng thái độ lạnh nhạt như vậy nhìn xuống chúng sinh cơ chứ? Sức mạnh có thể truyền lại cho người khác, nhưng tâm cảnh không thể nào giả mạo được. Đối mặt với kẻ đáng sợ như thế này, ai biết được trong tay cậu ta còn có bao nhiêu con bài chưa lật đây?”

Đám người nhà họ Tiêu đứng sau hai người cùng với rất nhiều đệ tử Long Đằng, bao gồm Tần Sương, Đường Thi Vũ, Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang và những người khác đều vô cùng căng thẳng.

Mặc dù mọi người không nói ra, nhưng trong lòng bọn họ đều ủng hộ Tiêu Nghĩa Tuyệt. Tiêu Nghĩa Tuyệt là cột chống trời của nhà họ Tiêu thậm chí là toàn bộ giới võ đạo Hoa Hạ, nếu lão ngã xuống, không biết dẫn tới bao nhiêu nguy cơ.

“Bố, bố nhất định phải thắng đấy, giẫm Diệp Thành chết tiệt kia xuống dưới chân!” Tiêu Dao nghiến răng nghiến lợi, trong lòng âm thầm cầu nguyện…

Ngay lúc này, ở phía dưới chân núi truyền đến một tiếng động lớn.

Diệp Thành đến rồi!

Ngay sau đó, Phật sống Lãng Nhật, Chiến Lang Vương, đại tế tư Eaton và những người khác lần lượt mở mắt ra nhìn chằm chằm về phía tây, nơi đó là phương hướng của dòng sông Thương Lan…

Chỉ thấy mây đen tụ lại, bầu trời tối sầm lại. Trên trời nổi lên gió bão sấm chớp đùng đùng, một cột nước xuất hiện cuồng bạo bắn lên bầu trời, cao tới hơn trăm mét quét qua.

“Đây là?!”

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm liền thấy được một thanh niên bình thường trông không có gì nổi bật bước chân vào một cơn lốc xoáy, giống như một vị hoàng đế của biển cả trong truyền thuyết tiến đến. Anh chắp hai tay ra sau, mặc một bộ quần áo mày đen, khí tức tựa như vực sâu không đáy, cao thâm khó dò. Toàn thân bao phủ trong một luồng sáng xanh biếc, giống như một ngôi sao màu xanh biếc tỏa sáng trên bầu trời.

Xuất hiện một cách hoành tráng như thế, không phải Diệp Thành thì còn có thể là ai?

Diệp Thành điều khiển cơn bão mà đến, chân giẫm lên cột nước cao trăm mét, uy lực làm cho trời đất phải run rẩy. Ai có thể không kinh ngạc? Ai có thể không sợ hãi, cho dù là mấy vị cường giả Thần Cảnh cũng nhịn không được mà nhíu mày.

"Shh, đây có còn là sức mạnh của con người nữa không? Quả thực giống như hải thần vậy."

Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều võ sĩ cùng các gia tộc hào môn đều bị dọa cho ngây ngốc đều hít một hơi thật sâu. Cho dù là đám Võ Thánh sắc mặt cũng biến đổi, đại sư võ đạo bình thường nhiều nhất cũng chỉ có thể đi trên nước, dùng gió bão để công kích, cường giả Thánh Vực cũng chỉ là một đao chém đứt thác nước mà thôi.

Nhưng Diệp Thành là cưới sóng mà đến, đằng sau anh là những đám mây đen, sấm sét đầy trời, những con sóng khổng lồ như cơn thịnh nộ của thần. Uy thế như vậy, làm sao có thể là con người có thể thể hiện ra cơ chứ? Chỉ có các vị thần trong truyền thuyết, các tiên nhân mạnh nhất mới có thể làm được việc đó mà thôi.

“Họ Diệp kia cả nửa ngày không thấy xuất hiện, tốn công tốn sức như thế, chắc là mượn sức của dòng sông Thương Lan, nhưng cảnh giới của cậu ta chỉ sợ đã chạm đến cảnh giới Huyền Tiên rồi, cách cảnh giới ấy chỉ còn nửa bước chân mà thôi, nếu không cũng không thể nào mượn sức của sông Thương Lan dễ như điều khiển cánh tay của mình như thế”.

Hoạt Phật Lãng Nhật hừ lạnh một tiếng, trong lời nói có chút sự ghen tỵ.

Một vị Thần Cảnh khác cũng cảm thản không thôi, bọn họ sống uổng mấy nghìn năm, kết quả lại bị những người thế hệ sau vượt qua cảnh giới này, bây giờ nghĩ lại thật sự có chút mất mặt.

“Diệp Thành thật sự mạnh mẽ đến mức này, có thể khống chế một cơn bão mạnh mẽ như thế? Chẳng phải đại biểu cho việc anh ta có thể hủy diệt trời đất rồi hay sao?”, đám người Đường Thi Vũ nhịn không được tặc lưỡi nói.

“Hừ, cơn bão rộng lớn này bao phủ hàng trăm dặm. Cho dù là Tinh Tà lão nhân đến cũng chưa chắc có được thần thông khủng khϊếp như thế, tôi thấy Diệp Thành chỉ tốn công sức đi dòng sông Thương Lan mượn sức của con bão để ra vẻ mà thôi”.

Phá Quân trước đây vốn ghét Diệp Thành nhất hừ một tiếng, nhịn không được lên tiếng châm chọc: “Trước trận chiến còn phải kiếm mặt mũi về cho mình, tôi thấy Diệp Thành thua chắc rồi!”

Những người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm, phụ họa nói: “Đúng thế đúng thế, đây là Diệp Thành mượn sức trời mới có thể làm được”.

Thay vì tin vào lời dối trá của Phá Quân, không bằng nói là bọn họ ép mình phải tin, nếu không thì rất có khả năng cả ba quan điểm của mình đều sẽ sụp đổ.

Nhưng đám người này lại không biết, Diệp Thành… hoàn toàn dựa vào sức mạnh của mình làm được việc này!