Trên trán Lâm Bích Lạc đã chảy mồ hôi đầm đìa, đồng thời sử dụng hai pháp bảo là Kính Chiếu Yêu và kiếm Ô Mộc tiêu hao cực lớn lượng linh khí của ông ta, khiến ông ta bắt đầu thở gấp.
“Làm sao, chuyện này làm sao có thể xảy ra cơ chứ?”
Khóe miệng Diệp Thành khẽ nhếch lên, dáng vẻ thản nhiên tự đắc, chỉ thấy nguyệt quang màu bạc dần dần nuốt chửng ánh sáng màu vàng kim của Kính Chiếu Yêu, Nguyên Thủy Thần Kiếm càng giống như có thần trợ giúp, một nhát đánh bật kiếm Ô Mộc chém rơi xuống đất!
“Ộc!”
Sắc mặt Lâm Bích Lạc trắng bệch, một ngụm máu tươi phun ra, thân thể không ngừng run rẩy, ông ta mấy lần đưa tay về phía kiếm Ô Mộc muốn kêu gọi nó trở về bên cạnh mình, nhưng kiếm Ô Mộc run rẩy vài lần không cách nào bay lên giữa không trung, nhìn giống như đại bàng gãy cánh vậy.
Diệp Thành vẻ mặt không thay đổi, trực tiếp giơ tay vung quyền lên, một chiêu “Tinh Thùy Mộ Dã” đánh tới, hoàn toàn phong tỏa đường trốn thoát của Lâm Bích Lạc, đừng nói ông ta chỉ là thuật sĩ, cho dù là Võ Thánh ở đây cũng bị đánh cho tan xương nát thịt.
Trong khoảnh khắc này, Lâm Bích Lạc mạnh mẽ kích hoạt pháp bảo Thiên Tôn, đạo bào in những chú văn phức tạp không có gió vẫn bay lượn, tản ra từng gợn sóng ở giữa không trung, mỗi một gợn sóng đều do đại sư tự mình khắc ấn thuật pháp hộ thân.
Nhưng Diệp Thành mặt không hề có chút nao núng mà đánh một quyền ra, ba mươi sáu chiêu thuật pháp hộ thân như đáp lời mà phá, không có một cái nào kiên trì nổi quá nửa giây!
Cuối cùng, trên pháp bảo được lưu truyền mấy trăm năm này cũng xuất hiện một vết nứt, như thể bị một con dao nhọn cắt qua.
Khi pháp bảo Thiên Tôn hóa thành từng mảnh vụn, trong mắt Lâm Bích Lạc hiện lên một tia không nỡ, nhưng rất nhanh liền chuyển thành ánh ánh mắt quyết tuyệt, sau lưng ông ta hiện lên hư ảnh khổng lồ của Tengu, hai người đồng thời kết ấn, hét lớn:
“Thôn Thiên Thực Địa, Thương Hải Hoành Lưu!”
Chiêu này vừa xuất ra, mọi người vây xem xung quanh đều nhất thời cảm thấy bãi biển dưới chân bắt đầu chấn động kịch liệt,sợ hãi tột độ.
“Động, động đất ư?”
“Không phải, là pháp thuật của Lâm Thiên sư!”
“Sức mạnh rung chuyển trời đất như thế, có phải là Thần Cảnh không?”
“…”
Ở xa xa, một đường mỏng trắng như tuyết đột nhiên hiện lên trên bầu trời, tốc độ của nó cực nhanh, trong nháy mắt liền tưởng như bầu trời bị cắt thành hai nửa, bầu trời đang nắng đột nhiên tối sầm lại.
“Đây là thuật pháp gì, nếu toàn lực thi triển sợ rằng một nửa Úc Đảo đều sẽ bị nuốt chửng mất”.
Một số người lẩm bẩm trong sợ hãi, nhưng sớm có người mở miệng phản bác: “Không, sức mạnh của cơn sóng này nếu như nổ tung, đủ để tiêu diệt toàn bộ Úc Đảo!”
“Ông già, ông đang đùa đấy à?”
Một số người không tin, mở miệng thăm dò, nhưng nhanh chóng bị bạn bè kéo lại và thì thầm: “Cậu không cần mạng nữa à? Đây chính là Bạch Vân Quan Quan chủ - Trường Phong đạo trưởng, tu pháp chân nhân! Ông ta chính là cao thủ thuật pháp ngang hàng với Thiên sư Lâm Bích Lạc!”
Có Trường Phong đạo trưởng khẳng định, tất cả mọi người đều thu hồi sự thắc mắc, lại hoảng sợ nhìn về phía Lâm Bích Lạc, vị pháp thánh trong truyền thuyết này đã mạnh mẽ đến mức có thể phá hủy toàn bộ Úc Đảo rồi sao?
Những con sóng khổng lồ che khuất bầu trời, cao chừng vài trăm mét, đứng ở trung tâm thành phố Úc Đảo cũng có thể nhìn thấy, việc này đã không thể nói là phép thuật nữa, mà chính là thủ đoạn của các vị thần tiên trong truyền thuyết!
Chứng kiến thuật này, các võ sĩ sắc mặt trắng bệch, bởi vì các thuật sĩ trong giai đoạn đầu tu luyện rất khó khăn để chống lại các võ sĩ, vì vậy họ căn bản không xem các thuật sĩ ra gì. Nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy Lâm Bích Lạc sử dụng sức mạnh thuật pháp khủng bố, mới biết mình là ếch ngồi đáy giếng, sau khi các thuật sĩ trưởng thành cũng tuyệt đối không hề thua kém bất kì một Võ Thánh nào!
Còn các thuật sĩ thì vô cùng tự tin thậm chí là khóc thành dòng, thậm chí còn có người lên tiếng, nói Lâm Bích Lạc có thể sử dụng sức mạnh của một người liền có thể tiêu diệt toàn bộ võ sĩ khắp thiên hạ.
Thấy cảnh này, trái tim như treo lơ lửng trên không trung của người nhà họ Hà rốt cuộc ổn định trở lại, nhao nhao vỗ ngực cảm thán gia chủ nhà mình sáng suốt giỏi giang, trong lúc sống chết mời Lâm Thiên sư đến dùng sức mạnh giẫm Diệp Thành xuống dưới đất.
Dù sao khi nhìn thấy cảnh tượng khủng khϊếp này, không ai có thể nghĩ rằng Diệp Thành còn có thể sống sót.
Nhưng ngay lúc này Diệp Thành đứng tại chỗ, không hề có ý định ra tay hay tránh né, mà sắc mặt vô cùng khó hiểu, dùng sắc mặt tựa như cười mà không cười nói: “Ông lại dùng thuật pháp hệ thủy để đối phó với tôi?”
Lúc này Lâm Bích Lạc đã chảy máu thất khiếu, pháp thuật cấp bậc cấm chú như thế này ông ta chỉ có thể cùng Tengu miễn cưỡng thi triển mà thôi, đến bây giờ ngay cả việc nói chuyện cũng vô cùng khó khăn.
“Diệp, Thành!” Lâm Bích Lạc nói ngắt quãng từng chữ, máu tươi lại ào ào chảy ra nơi khóe miệng, nhưng vẫn gian nan nói: “Tôi đây hôm nay liền dùng thuật pháp diệt thế cuối cùng này, đến tiếp đón võ đạo kinh thiên của cậu vậy!”
Diệp Thành nhún nhún vai, thản nhiên nói: “Tôi không cần phải ra tay”.
Nói xong, anh vẫy tay lên trời thu hồi Nguyên Thủy Thần Kiếm nhàn nhã bước về phía thủy triều đang trào dâng về phía anh.
“Cái gì! Anh ta điên rồi!”
“Đây là tự biết không địch lại, chuẩn bị chết cho anh dũng có thể diện một chút hay sao?”
“Lâm Thiên sư vạn tuế! Lâm Thiên sư vạn tuế!”
“…”
Nghe được mọi người xung quanh bàn tán, Egami Hana nhịn không được biến đổi sắc mặt, cô ta lén lút quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Aokawa Sayuri nhìn chằm chằm vào chiến trường, vẻ mặt lo lắng, nhất thời thân hình chợt lóe lên, cả người tránh thoát khỏi phạm vi công kích của roi Long Cốt, hướng về phía ngược hướng chiến trường điên cuồng chạy trốn.
“Cô!”
Aokawa Sayuri nhất thời sơ ý, lại để cô ta chạy trốn, vừa tức vừa giận, muốn đi lên đuổi theo nhưng lại lo lắng cho chủ nhân, chỉ có thể hung hăng giậm chân tiếp tục quay đầu nhìn về phía chiến trường.
Mà lúc này, một cơn sóng thần che lấp trời đất đã gào thét tiến đến, trong nháy mắt liền nuốt chửng Diệp Thành!
“Thắng rồi!”
Nhìn thấy cảnh này, Hà Thành ngồi trên xe lăn, cảm thấy ngọn núi lớn đè trên lưng đã biến mất, vô cùng thoải mái nói:
“Đúng thế, thắng rồi thắng rồi”.
Những người khác của nhà họ Hà đã được xác nhận vẻ mặt mừng rỡ, Diệp Thành này bức nhà họ Hà khổ sở, gần như đẩy bọn họ vào sự tuyệt vọng không có lối thoát, bây giờ tất cả mọi người như được giải thoát tung hô liên tục.
“Úc Đảo này, dù sao cũng là thiên hạ của nhà họ Hà chúng ta!”
Hà Cẩm Vi hoàn toàn trái ngược với thái độ trước đó, đứng lên phía trước vui mừng hoan hô, những người khác cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng, hoặc che mặt khóc nức nở, hoặc cười điên khùng, khiến người xung quanh suy nghĩ không thôi, vỗ tay tán thưởng.
Tuy nhiên ngay sau đó, những tràng pháo tay đã dừng lại ngay lập tức, họ nhìn thấy…
“A!”
Hà Cẩm Vi kêu lên một tiếng thảm thương, cả người bị ngọn lửa xanh biếc nuốt chửng, trong nháy mắt đã bị thiêu thành tro bụi.
Tiếng reo hò đột ngột dừng lại, mọi người đều kinh hoàng trợn trừng hai mắt nhìn chằm chằm hài cốt của Hà Cẩm Vi, chỉ cảm thấy cả người như đang ở trong hầm băng.
Sau đó, Diệp Thành xuất hiện cưỡi sóng lớn ngập trời mà lên, không, phải nói là anh có quá nhiều phân thân, không bằng nói nước biển chính là anh, dâng lên bao trùm cả khu vực này lại!
Nước biển dưới chân anh không hề cuồng bạo một chút nào, mà giống như một con thú non đã được thuần hóa, lăn qua lăn lại làm nũng, mong được chủ nhân vuốt ve chiều chuộng vậy.
Trong khoảnh khắc này trong lòng mọi người chỉ xuất hiện hai chữ:
Chinh phục.
Không sai, chính là chinh phục, sóng to gió lớn không thể gϊếŧ nổi Diệp Thành mà còn bị anh chinh phục mất rồi.
Đây chính là sức mạnh thật sự của thể chất Hải Hoàng Lưu Ly, tất cả những chỗ có máu có nước, Hải Hoàng đều có thể khống chế tất cả!
- ------------------