Diệp Thành ngồi trong phòng làm việc của Aokawa Take, lúc này nhà họ Hà đã gây áp lực đến các thế lực khác, lần lượt có mấy chục thuyết khách do các thế lực lớn ở Úc Đảo đến xin gặp, chỉ là đều bị Egami Hana ngăn cản bên ngoài không cho vào.
Trong phòng làm việc, Aokawa Sayuri đang cầm một tập tài liệu, nhíu mày nói: “Chủ nhân, căn cứ theo sự điều tra của thám tử, ông lão nhà họ Hà đã khởi hành đi thăm Thiên Sư Lâm Bích Lạc, thật sự không cần phải người đi ngăn lại hay sao?”
Diệp Thành ngáp một cái, lười biếng nói: “Không cần thiết, cho dù Lâm Bích Lạc xuống núi thì sao? Tôi đây vẫn có thể đánh ông ta răng rơi đầy đất”.
Nói xong, anh gõ bàn nhẹ nhàng nói tiếp: “Tiền vốn của Tập đoàn Aokawa tiếp quản đến đâu rồi?”
Tập đoàn Aokawa đối với người khác đã đủ để họ phấn đấu cả đời thậm chí là kho báu lớn của doanh nghiệp trong nhiều thế hệ, nhưng đối với Diệp Thành, nó chỉ là một đống phiền phức mà thôi.
Hầu hết các quỹ và bất động sản của công ty đều nằm ở trong Đảo Quốc, cho dù có khống chế được chủ tịch Aokawa Take, muốn nắm giữ được toàn bộ là một việc quá khó khăn.
Vì vậy, Diệp Thành đã đưa ra một quyết định mà những người khác không dám nghĩ đến, đó là chuyển nhượng lại tập đoàn Aokawa, chuyển toàn bộ thành tiền mặt và chuyển vào tài khoản của mình.
Phương pháp bán này giống như việc giải phóng mặt bằng vậy, thiệt hại có thể lên tới hàng chục thậm chí hàng trăm tỉ đồng, thậm chí còn làm cho thị trường chứng khoản hỗn loạn, trong những ngày qua không biết có bao nhiêu cổ phiếu bị mất giá và bao nhiêu người bị phá sản, bị bức đến con đường tự sát.
Nhưng Diệp Thành lại không hề quan tâm những việc này, chỉ là một tập đoàn Aokawa mà thôi, bán thì bán, về phần số tiền này cũng chỉ là một con số mà thôi, ít hay nhiều cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Aokawa Sayuri ngoan ngoãn nói: “Đã bán được năm mươi phần trăm cổ phần rồi, nhưng các giám đốc và hội đồng quản trị của công ty đã có phản ứng rồi, có lẽ chúng ta sẽ không thể bán được thuận lợi như thế nữa”.
Diệp Thành nhún vai nói: “Không sao cả, dù sao cũng đã có được mấy chục tỉ nhân dân tệ, còn lại để lại cho bọn họ là được rồi”.
Aokawa Sayuri nghe vậy nhất thời kinh ngạc trợn trừng hai mắt, khuyên nhủ anh: “Chủ nhân, nếu tất cả các sản nghiệp còn lại cũng được bán ra, cũng là một khoản tiền lớn, chỉ cần giành nhiều thời gian hơn một chút…A!”
Cô ta đột nhiên ngượng ngùng cúi đầu, bởi vì Diệp Thành lúc này đã đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vai cô cười nói: “Nhìn xa hơn một chút, đừng lãng phí thời gian vào những chuyện nhỏ nhặt như thế, những việc thú vị thật sự đã đến rồi, đi pha ấm trà ngon mang lên đây”.
Anh vừa nói xong liền nhìn ra bên ngoài thét lớn một tiếng: “Lát nữa có khách từ bên ngoài tới, không cần biết có mấy người, cứ cho họ vào đi”.
Chẳng bao lâu, cánh cửa văn phòng đã được mở ra, lần lượt đi vào ba người, lúc này Diệp Thành đã ngồi ở ghế sofa đợi khách, Trà đã được pha nóng hổi, hiển nhiên là chuẩn bị để đón các vị khách quý không mời mà đến này.
Ba người sắc mặt kinh sợ, nhưng vẫn cố gắng lấy dũng khí, ngồi trước mặt Diệp Thành, Aokawa Sayuri đứng ở phía sau chủ nhân, lén lút nhìn qua, chỉ thấy một trong số đó là Hà Viễn Chí có chút quen biết với Diệp Thành, người kia sắc mặt tái nhợt không ngừng run rẩy là Hà Thái Vi, người đàn ông trung niên cuối cùng lại không nhận ra.
Khóe miệng Diệp Thành mỉm cười, thản nhiên mở miệng nói: “Các vị, mời dùng trà”.
Nghe anh nói như vậy, người đàn ông trung niên đối diện ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Thành, giật mình nói: “Anh biết chúng tôi sẽ đến?”
Diệp Thành tựa vào ghế sofa, bình tĩnh nói: “Nếu Hà Thành đã đi tìm Lâm Bích Lạc, tôi nghĩ chiến thư cũng nên tới rồi”.
Người đàn ông trung niên cười cay đắng nói: “Không hổ là người đánh bại Cừu Lăng Vân, quả nhiên là danh bất hư truyền, tôi là Hàn Thiên Thạch, thay sư phụ Lâm Bích Lạc đến gửi chiến thư. Tuy rằng sư phụ tôi đã thoái ẩn giang hồ không để ý đến sự đời nữa, nhưng lần này anh thật sự quá ỷ thế ép người, ông ấy cũng chỉ đành lựa chọn ứng chiến, nếu không chẳng phải để cho người ta xem thường thuật sĩ Úc Đảo hay sao”.
Diệp Thành mỉm cười, đợi Hàn Thiên Thạch nói xong mới mở miệng nói: “Tôi rất hiểu tâm tình của sư phụ ông, nhưng hình như các ông hiểu sai chuyện gì rồi, đó chính là tôi cũng không phải con chó con mèo gì cũng có thể tùy tiện đến khiêu chiến, ông ta khiêu chiến tôi, nhưng cũng không có nghĩa là tôi muốn ứng chiến”.
Nghe được lời này sắc mặt Hàn Thiên Thạch biến đổi, hừ lạnh nói: “Diệp Võ Thánh, anh không phải là đang sợ chứ”.
Diệp Thành không hề bị ông ta khích bác, lạnh lùng nói: “Trở về nói cho Lâm Bích Lạc, nếu như muốn khiêu chiến tôi, liền đánh cược mạng mình cùng với tất cả mọi người nhà họ Hà đi, một người ngay cả tinh thần chuẩn bị sẵn sàng bị gϊếŧ cũng không làm được thì lấy cái gì gϊếŧ người đây?”
Hàn Thiên Thạch vội vội vàng vàng rời đi, ông ta cũng không có đủ dũng khí thay sư phụ đáp ứng, chỉ có thể nhanh chóng trở về hỏi ý kiến Lâm Bích Lạc cùng Hà Thành mới có thể đưa ra câu trả lời được.
Đuổi tên này đi, Diệp Thành mới quay đầu lại nhìn hai người nhà họ Hà trước mặt nói: “Vậy thì, hai người đến đây là có ý gì?”
Hà Viễn Chí cười khổ nói: “Tôi được chị họ mời đến đây làm thuyết khách, mặc dù tôi cũng cảm thấy không có gì để nói với anh cả, nhưng… nhìn dáng vẻ của chị ấy, cũng không thể ngồi yên không giúp chứ”.
Diệp Thành lúc này mới nhìn qua Hà Thái Vi nói: “Cô tìm tôi có việc gì?”
Hà Thái Vi run rẩy ngẩng đầu dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Diệp Thành, cúi đầu nói: “Diệp, Diệp Tiên sư, tôi đã rất cố gắng để lấy về ngọc Minh Châu cho anh, chỉ là ông nội không đồng ý mà thôi, xin anh tha cho tôi đi mà”.
Diệp Thành nhạy bén phát hiện cô nói là ‘tha cho tôi’ chứ không phải là ‘tha cho nhà họ Hà’, anh cười nhẹ nói: “Vậy thì cái giá phải trả là gì đây?”
Trong mắt Hà Thải Vi ánh lên sự kiên quyết, chắc nịch nói: “Tất cả, cái gì cũng được hết”.
Khóe miệng Diệp Thành khẽ nhếch, đánh một ngón tay ấn lên trán của Hà Thái Vi, trong khoảnh khắc này, linh hồn của người phụ nữ này run rẩy một chút, nhưng rất nhanh cô liền xụi lơ ngã ra đất.
Từ trong hai mắt cô ta, hiện ra một ngọn lửa màu xanh biếc đang cháy, nhưng ngay sau khi ngọn lửa này xuất hiện lại làm cho không khí lạnh thêm vài lần.
Aokawa Sayuri ở bên cạnh nhìn thấy ngọn lửa này, trong lòng vô cùng kính sợ, lửa băng hỏa thiêu đốt, đây chính là hai loại nguyên tố hoàn toàn đối nghịch với nhau nhưng lại được kết hợp trong một ngọn lửa, cho dù là Pháp Thánh cũng rất khó có thể làm được, chủ nhân lại có thể dễ dàng làm được như thế.
“Đây là một người mạnh mẽ đến thế nào chứ”.
Hai má Aokawa Sayuri đỏ bừng, trái tim không ngừng đập liên hồi, mà trong lòng Hà Thái Vi chỉ có sợ hãi, cô ta liên tục bò lên vài bước hoảng sợ nhìn ngọn lửa trên tay Diệp Thành.
Đây là sau khi Diệp Thành tu thành thể chất Hải Hoàng Lưu Ly, mới có thể sử dụng ngọn lửa Tìm Hồn Đoạt Mạch, cho dù bây giờ anh thi triển ra cũng có chút cố sức. Nếu không phải Hà Thành động chạm đến điểm mấu chốt của anh, Diệp Thành cũng sẽ không sử dụng chiêu này để đối phó ông ta.
Anh dùng một ngón tay để nâng cằm của Hà Thái Vi lên, mỉm cười nói: “Bây giờ để tôi nói cho cô biết cái giá phải trả của cô là gì”.
- ------------------