Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 217: Phong tỏa núi

Ngày hai mươi chín tháng ba, trời quang mây tạnh, thích hợp để đi du lịch.

Bạch Tiểu Huyên buồn bực đi dọc theo sông Thương Lan, so với mấy tháng trước cô ta đã gầy đi rất nhiều, cả người đã xinh đẹp hơn nhiều, nổi bật vô cùng trong các khách tham quan đến đây.

Kể từ này hôm đó di ra khỏi chiếc biệt thự kia, cô ta đã thất bại, việc gì cũng làm không thuận lợi, cuối cùng dưt khoát từ chức để khuây khỏa tâm trí.

“Tiểu Huyên, cậu lại nghĩ đến tên phụ bạc ấy à”.

Bên tai truyền đến một giọng nói hơi khó chịu, Khổng Uyển Linh đã đi tới, cô ta bĩu môi với khuôn mặt không cam.

Bạch Tiểu Huyên cuống quýt nói: “Cậu đừng nói lung tung, cẩn thận để em khóa dưới nghe được”.

Khổng Uyển Linh lẩm bẩm: “Được rồi, được rồi, cô chủ của tôi, cũng không biết tên họ Diệp kia có gì tốt, mê hoặc em khóa dưới kia của cậu, mở miệng ngậm miệng đều nhắc đến anh Diệp, tôi nghe đến nỗi buồn nôn rồi”.

Mặc dù cô ta đã nói xấu sau lưng người khác, giọng nói của cô ta rõ ràng nhỏ hơn lúc nãy nhiều. Dù sao cảnh tượng ba ông trùm của Hoa Đông ngày trước quá đáng sợ, khắc sâu trong ký ức của Khổng Uyển Linh.

Ngay lúc này, có một giọng nói vui vẻ vang lên: “Chị Bạch, chị Khổng, đã đặt được xe rồi!”

Hai người Bạch Tiểu Huyên và Khổng Uyển Linh đến Tô Bắc du lịch, vừa hay gặp Tôn Tiểu Tiểu đi thực tập ở đây. Cô gái đơn thuần đáng yêu này liền đảm nhiệm nhiệm vụ hướng dẫn viên du lịch, dẫn hai người đến các địa điểm du lịch lớn nhất Tô Bắc.

Mà ở bên cạnh Tôn Tiểu Tiểu là cô chủ Kỷ Hoa Linh. Tâm kế của người phụ nữ này rất thâm sâu, sau khi biết được quan hệ giữa Bạch Tiểu Huyên và Diệp Thành, liền muốn tạo quan hệ với cô ta.

Bốn cô gái trẻ xinh đẹp nói chuyện vô cùng rôm rả. Nhưng chiếc xe vừa đi không xa, đã bị ngăn lại.

“Xin lỗi, núi Hoành Lan hôm nay không mở, xin mời các vị đi chỗ khác vậy”.

Rất nhiều khách du lịch cũng bị chặn lại, đỉnh núi Hoành Lan có thể nhìn ra sông Thương Lan, là điểm du lịch nổi tiếng của tỉnh Tô Bắc, khách du lịch muốn đến tham quan vô cùng đông, bây giờ bị chặn lại cảm thấy không vui vẻ gì.

“Các anh là ai cơ chứ, dựa vào cái gì mà đòi phong tỏa núi?”

Đúng thế đúng thế, tôi chính là bí thư của Giang Thành, anh dám ngăn cản tôi?”

“Mọi người cùng xông lên! Xem bọn họ có thể làm được gì!”

“…”

Nghe được tiếng xung quanh ồn ào, những người chịu trách nhiệm phong tỏa núi, mặt cũng lạnh dần, hừ lạnh nói: “Một đám người không biết xấu hổ, ai dám làm loạn, đừng trách anh em chúng tôi không khách khi!”

Nói xong, người đàn ông dẫn đầu hét lên một tiếng, xoay người bổ một chưởng về phía tảng đá lớn bên sông. Chỉ nghe thấy một tiếng “Ầm ầm”, tảng đá đã tồn tại được vài thập kỷ, đã bị một bàn tay đánh cho vỡ nát!

“Rít!”

Mọi người nhất thời hít một hơi thật sâu, bây giờ mới biết được đám người mặc áo đen phong tỏa núi cũng không phải là người bình thường, nhất thời không ai dám mở miệng nữa.

Nhà họ Kỷ ở phía bắc tuy rằng là gia tộc lớn, nhưng cũng không phải là võ đạo thế gia, bởi vậy Kỷ Hoa Linh cũng không biết có trận quyết chiến sẽ xảy ra. Thấy con đường bị chặn lại, hừ lạnh một tiếng nói: “Có chuyện gì thế?”

“Cô Kỷ”. Có người nhìn thấy Kỷ Hoa Linh, người mặc áo đen cầm đầu nhẹ nhàng gọi một tiếng, chỉ là hắn ta vẫn kiên trì nói với cô: “Hôm nay chúng tôi chỉ nghe lệnh của cấp trên mà hành động thôi, chỉ sợ cho dù là cô Kỷ cũng không đi qua được đâu”.

Kỷ Hoa Linh có chút tức giận, chỉ ngón tay vào bên cạnh nói: “Vậy vì sao bọn họ có thể đi qua?!”

Người đàn ông mặc áo đen liếc nhìn đằng kia, mở miệng giải thích: “Bởi vì bọn họ có thiệp mời”.

Kỷ Hoa Linh oán giận nói: “Thiệp mời gì, dựa vào thế lực của nhà họ Kỷ chúng tôi ở Tô Bắc, muốn đi lên một ngọn núi cũng phải cần thiệp mời hay sao?”

Người đàn ông mặc áo đen không nói gì, chỉ là trong mắt hắn ta hiện lên một sự khinh thường, càng như đổ thêm dầu vào lửa, làm cho cô ta càng thêm giận dữ.

Kỷ Hoa Linh lấy điện thoại ra, liên tục gọi vài cuộc điện thoại, cuối cùng giận dữ buông điện thoại xuống.

Khổng Uyên Linh ở bên cạnh thấy thế, cuống quýt mở miệng nói: “Cô Kỷ, xảy ra chuyện gì thế?”

Kỷ Hoa Linh tức giận nói: “Nghe nói là cấp trên đưa ra mệnh lệnh này, nói trên núi có các nhân vật lớn gặp mặt, người không phận sự thì không được vào trong”.

Khổng Uyên Linh ngạc nhiên nói: “Với thế lực nhà họ Kỷ mà cũng được xem là người không phận sự hay sao?”

“Uyển Linh”. Bạch Tiểu Huyên huých cô ta một cái, ý bảo đừng nói nữa, mà Kỷ Hoa Linh ở bên cạnh đã xấu hổ muốn tìm một chỗ chui xuống.

Đường đường là cô lớn nhà họ Kỷ ở Tô Bắc, rất ít khi bị ăn quả đắng, nhưng lại không ngờ hôm nay bị bêu xấu ở trước mặt mọi người, Kỷ Hoa Linh trong lòng thầm tức giận. Chỉ là cô ta vừa ngẩng đầu lên, hai mắt liền sáng lên, nhanh chóng vẫy vẫy tay, kêu lên một tiếng ngọt ngào: “Bác Triệu”.

Hóa ra người vừa mới đi qua chỗ bị phong tỏa chính là Triệu Nhân Thanh, lúc này vẻ mặt ông ta vô cùng vui vẻ. Sau khi nghe con gái mình được Diệp Tiên sư truyền cho võ học, ông ta ngủ mơ cũng cười đến sái cả quai hàm.

Triệu Nhân Thanh tâm tình tốt, nhìn thấy Kỷ Hoa Linh vẫy vẫy tay, liền cười nói: “Ha ha, đây không phải là hoa Linh hay sao, cháu cũng đến xem trận chiến này à?”

“Xem chiến?” Kỷ Hoa Linh tò mò nói: “Không phải có nhân vật lớn gặp nhau trên núi hay sao? Xem chiến gì cơ?"

Triệu Nhân Thanh vỗ trán nói: “Đúng rồi, bởi vì nhà họ Kỷ không có võ sĩ, cho nên cháu không biết là đúng thôi, hôm nay ở trên đỉnh núi Hoành Lan này, sẽ có một trận đại chiến tuyệt thế!”

Kỷ Hoa Linh nghe vậy rất tức giận, cô ta luôn không có chút hứng thú gì với võ đạo cả, nghe trên núi là hai võ sĩ quyết chiến, đã mất đi hơn nửa hứng thú, chỉ là vẫn lễ phép truy hỏi: “Là ai vậy ạ?”

Triệu Nhân Thanh cười ha ha nói: “Là cao thủ lâu đời của hải ngoại, Võ Thánh Cừu Lăng Vân quyết đấu với niềm kiêu hãnh của khu vực Hoa Đông chúng tôi, Diệp Thành Diệp Tiên sư!”

Cái gì?!”

Lời này vừa nói ra, bốn cô gái đồng thời kinh ngạc thốt ra một lời, những cô gái này vốn không có hứng thú gì với trận quyết chiến này, giờ phút này lại hận không thể ngay lập tức mọc cánh bay vào!

Kỷ Hoa Linh nhất thời lộ vẻ tươi cười, làm nũng nói: “Bác Triệu, bác dẫn chúng cháu vào được không?”

Triệu Nhân Thanh lại có chút do dự, nhíu mày nói: “Nếu mà không phải võ sĩ thì không có tư cách vào trong, cho dù là bác thì cũng…”

Kỷ Hoa Linh thấy thế, cuống quýt chỉ vào Tôn Tiểu Tiểu và nói: “Cô gái này là đàn em học khóa dưới của Diệp Tiên sư, hai người quan hệ rất thân thiết, cô ấy vô cùng lo lắng cho đàn anh của mình, bác nhẫn tâm làm cô ấy thất vọng hay sao?”

Triệu Nhân Thanh nghe vậy nhìn qua, quả nhiên thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Tiểu Tiểu, có một sự lo lắng khó nói, nhất thời liên tục gật đầu nói: “Được được, bác dẫn các cháu vào vậy”.

Theo ông ta thấy, Diệp Tiên sư là rồng trong loài người, có ba năm người phụ nữ là chuyện bình thường, cho dù là người phụ nữ nào đi chăng nữa cũng không phải mình có thể chọc được!

Nhìn thấy Triệu Nhân Thanh vừa mới nãy còn do dự, bây giờ lại vội vàng mời bốn người lên thuyền: “Thì ra chỉ là em khóa dưới của Diệp Thành, đã có tác dụng đến như thế rồi”.

Nghe được lời này, trong lòng Bạch Tiểu Huyên vô cùng bức bối khó chịu, nếu không phải mình ham mê quyền thế thì bây giờ đã thành vợ của Diệp Thành rồi, danh tiếng như thế làm sao môt người đàn em khóa dưới có thể so sánh được cơ chứ!

“Thật đáng tiếc, cuối cùng thì mình cũng bỏ lỡ anh ấy”.

- ------------------