“Bạn trai?”
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc, ngay cả Tiểu Văn, sắc mặt của cô ả cũng lúc xanh lúc trắng. Cô ả vừa mới châm chọc bạn trai cũ không hề nể nang gì ai mà không ngờ bây giờ người ta đã có một người bạn gái mới hơn xa mình về gương mặt, vóc dáng, tính cách và cả khí chất.
Thấy Kỷ Quân Lan như thế, trong lòng Hoa Hưng Yên bắt đầu ghen ghét, hắn ta cũng có chút hứng thú với cô gái này, sau này còn định tán đổ, không ngờ cậu Vương lại tới trước một bước nên đành nhịn đau bỏ thứ yêu thích.
Nhưng lại không ngờ rằng một nữ thần chân dài như thế này lại bị một kẻ như Đinh Lương Tài chinh phục? Đúng là đóa hoa lài cắm trên bãi cứt trâu!
Nhưng…
Hoa Hưng Yên cười, loại con gái xinh đẹp thế này, dù hắn ta không chiếm được thì cũng không thể để một thằng loser như Đinh Lương Tài được hưởng, vì thế mới nói tiếp:
“Người đẹp, chắc em không kiến thức nên không biết cậu Vương lại hại cỡ nào. Anh nói cho em biết, người ta là cậu chủ của gia tộc nắm giữ chuỗi siêu thị lớn ở Hải Thành đấy, tài sản mấy trăm triệu lận! Em có thể uống với cậu ấy một ly, ngủ một đêm, thế rồi chẳng phải sẽ có được nhiều hơn thằng bạn trai bất lực bên cạnh này sao?”
Nói xong, hắn ta còn quát to Diệp Thành: “Thằng họ Đinh, mày biết mình cân lượng bao nhiêu không hả? Biết điều thì khuyên bạn gái mày một chút, bảo cô ta đi hầu hạ cậu Vương đi!”
Nghe tới đây, Đinh Lương Tài bùng nổ, trong lòng anh ta biết Kỷ Quân Lan muốn giúp mình giải vây nên mới giả làm bạn gái, một cô gái tốt như thế thì sao anh ta có thể đẩy cô ấy vào trong chỗ nước sôi lửa bỏng?
Đinh Lương Tài nhảy dựng lên hết: “Hoa Hưng Yên, mẹ nó, mày bớt hô to gọi nhỏ với ông mày, tao f*ck con mẹ mày!”
Anh ta vừa hét vừa cầm chai bia lên đập về phía đầu Hoa Hưng Yên, còn người sau không ngờ chuyện này lại xảy ra, nhất thời không phản ứng kịp, bị đập mạnh vào trán, hắn ta thét to một tiếng rồi ngã ra đất.
Mấy tên đàn em sau lưng Hoa Hưng Yên đều thay đổi sắc mặt, đồng loạt tiến lên, muốn áp chế Đinh Lương Tài nhưng Diệp Thành luôn im lặng bây giờ lại đứng lên, họ cũng không thấy anh làm gì mà mười tên đàn em đã ngã ra đất.
“Lại nữa rồi!”, Kỷ Quân Lan lén chú ý Diệp Thành: “Anh ta đúng là không phải người thường!”
Nhưng Đinh Lương Tài đang nổi nóng lại không chú ý tới, chỉ lo thét lớn lao vào đánh Hoa Hưng Yên. Anh ta nhịn tên này lâu lắm rồi, cuối cùng vẫn phải động tay chân, nhà họ Hoa sẽ không bỏ qua cho anh ta nên thôi, đánh cho đã!
Anh ta cưỡi lên người Hoa Hưng Yên, tay năm tay mười đánh túi bụi khiến Hoa Hưng Yên phải kêu la thảm thiết. Người xung quanh đều sững sờ, có người nhanh chóng tiến lên cứu giúp nhưng Diệp Thành lại cho họ một ánh mắt lạnh băng.
Anh cong ngón tay bắn ra, toàn thân những người kia run rẩy, tê liệt ngã xuống đất, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng dù làm thế nào, họ cũng không thể cử động đứng lên được.
Khi Đinh Lương Tài đánh được mấy chục cái, Vương Quan Kiệt mới đứng dậy, lạnh lùng quát: “Dừng tay!”
Tiếng quát này có chút uy nghiêm, cả người Đinh Lương Tài run lên, từ từ đứng lên. Hoa Hưng Yên đã bị đánh đến mức thê thảm, mặt mũi bầm dập, hắn ta té nhào chạy về phía Vương Quan Kiệt, miệng còn lớn tiếng kêu: “Cậu Vương, cậu Vương cứu mạng!”
Vương Quan Kiệt cũng chả thèm liếc hắn ta cái nào mà từ từ đi tới trước mặt Đinh Lương Tài, nửa cười nửa không nói: “Thật can đảm! Nhưng dù Hoa Hưng Yên chỉ là con chó thì đánh chó cũng phải nể mặt chủ. Mày dám đánh hắn thì phải trả giá đắt đấy!"
Đinh Lương Tài thở hổn hển vài tiếng, ưỡn ngực la lớn: “Một người làm một người chịu! Có gì cứ nhằm vào tôi đi!”
Vương Quan Kiệt nở nụ cười âm độc, anh ta phất tay, vệ sĩ sau lưng cầm mười ly rượu đi ra rồi rót đầy từng cái một, sau đó Vương Quan Kiệt lại nói: “Không cần phiến phức như vậy, gọi bạn gái của cậu tới uống giúp tôi mười ly rượu này thì việc hôm nay coi như bỏ qua!”
Đinh Lương Tài giật thót, ly rượu đều rót đầy rượu trắng nồng độ cực cao, một ly đã đủ để đẩy ngã một người đàn ông trưởng thành. Rõ ràng hành động này của anh ta hoàn toàn không có ý tốt, nếu Kỷ Quân Lan uống hết thì sợ là cô ta phải giơ tay chịu trói rồi.
Đinh Lương Tài lắc đầu: “Tôi uống… uốn...g!”
Đinh Lương Tài nói xong thì cầm ly rượu lên, Vương Quan Kiệt thay đổi sắc mặt, một tay giơ lên, ly rượu giội thẳng vào mặt Đinh Lương Tài: “Mày uống à? Mày xem lại mình là thứ gì? Cậu Vương tao kính rượu, loại vô dụng như mày uống được sao?”
Anh ta vừa nói, bàn tay đã tát vào mặt Đinh Lương Tài: “Cho mày chút thể diện mà còn không biết xấu hổ, hôm nay, một là quỳ xuống cầu xin tao lên giường với con ghệ mày, hai là tao xử lý bốn đứa tụi mày rồi trở về đóng cửa luôn cái nhà máy rách của bố mày!”
Lời này khiến trong lòng Đinh Lương Tài lạnh ngắt, anh ta như muốn ngất đi, người chung quanh đều đang bàn tán, rõ ràng họ cười nhạo anh ta không biết lượng sức. Còn Hoa Hưng Yên và Tiểu Văn lại càng khoái chí, biểu cảm hiện rõ ra mặt, hiển nhiên là khi thấy Đinh Lương Tài phải chịu đựng như vậy, họ rất vui sướиɠ.
Nhưng đúng lúc này, một giọng lạnh như băng chen vào: “Cậu muốn xử ai?”
Vương Quan Kiệt cười lạnh: “Đương nhiên là bọn mày… Anh là?”
Anh ta hít sâu một hơi, nhìn Diệp Thành đứng dậy mà trên trán anh ta đổ mồ hôi lạnh, hai chân bất giác run lẩy bẩy.
“Diệp Diệp Diệp…”
Thế lực của Diệp Thành thế nào, Vương Quan Kiệt từng được nhìn thấy rõ ràng trong buổi hôn lễ kia, mạnh mẽ như nhà họ Trương ở Hải thành mà anh nói diệt là diệt luôn, còn ép điên Lý Việt Trạch, nếu giờ người này muốn đối phó mình thì chẳng phải chỉ cần nói một tiếng sao?
“Bụp…”
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Vương Quan Kiệt quỳ xuống, không ngừng dập đầu: “Tôi biết sai rồi, tôi không biết anh ở đây! Tôi sai rồi, anh tha cho tôi đi!”
Anh ta khấu đầu rất mạnh, thậm chí máu chảy ra trên tràn mà vẫn không nhận thấy, cả người không ngừng run lên, nước mắt nước mũi ròng ròng.
Cậu Vương vừa rồi ngang ngược bao nhiêu, giờ lại thảm thương bấy nhiêu.
“Cậu, cậu Vương?”, Hoa Hưng Yên ngạc nhìn tới mức quên che con mắt sưng như cục đá luôn, tay của Tiểu Văn cũng run lên, rượu ngon vãi hết ra bàn,
“Keng!”
Diệp Thành giơ tay, một con dao gọt hoa quả được đưa tới trước mặt Vương Quan Kiệt, anh lạnh lùng nói: “Tay nào vừa rồi đánh anh em của tôi, chặt bỏ đi!”
“Shhh….”
Những người chung quanh hít sâu một hơi, yêu cầu tàn nhẫn như thế, chẳng lẽ cậu Vương cũng đồng ý?
Vương Quan Kiệt cắn răng cầm lấy con dao, đâm mạnh về phía tay mình.
“A…”
Trong tiếng thét ầm ĩ của đám phụ nữ, Vương Quan Kiệt đâm xuống một nhát, đau tới mức mặt trắng bệch nhưng anh vẫn không dám ngẩng đầu, vẫn quỳ trên đất, không ngừng dập đầu.
Hoa Hưng Yên cảm thấy cả người rét run, cậu Vương ngạo mạn như vậy mà lại làm thế, điều đó chứng tỏ… người anh em kia của Đinh Lương Tài có thân phận cao hơn cậu Vương nhiều.
- ------------------