Đối diện với Đặng Long ngông cuồng, Tiết Bách Hợp cũng không phải là một cô nhân viên văn phòng chỉ biết nhịn nhục nữa, cô ta mạnh mẽ đứng dậy quát: "Ban ngày ban mặt, anh muốn làm gì?"
"Làm gì?", Đặng Long cười gian: "Ở đây là địa bàn của ông, ông muốn làm gì thì làm nấy!"
Nói rồi, hắn quát những người đang nhìn mình: "Nhìn cái gì!"
Những người xung quanh cả kinh, vội dời mắt nhìn chỗ khác. Bây giờ Đặng Long mới có tự tin quay đầu lại quát Tiết Bách Hợp: "Thấy chưa con điếm, ông là lớn nhất ở đây!"
"Bịch!"
Hắn vừa dứt lời ngông cuồng thì đã bị Tiết Bách Hợp ấn xuống sàn. Thường ngày ở biệt thự, các cô gái hay quấn lấy Tiểu Điệp để học võ nghệ phòng thân. Lại cộng thêm ngày nào cũng tắm linh khí, thể chất mạnh hơn người thường rất nhiều, chỉnh đốn tên Đặng Long này chẳng thành vấn đề.
"A! Mày dám đánh tao, tao gϊếŧ mày!"
Đặng Long bị một cô gái quật ngã một cách dễ dàng thì thấy mất mặt lắm, rống giận.
Mặt Tiết Bách Hợp chẳng biến sắc, tay dùng lực mạnh lên chút nữa, quát lớn: "Anh có phục không!"
Vốn dĩ Đặng Long còn muốn cứng họng nhưng lại thấy cánh tay mình đau điếng nên chỉ có thể xin tha: "Người đẹp tha mạng, tôi phục rồi, phục rồi!"
Tiết Bách Hợp vẫn không chịu thả ra, tiếp tục nói: "Tôi muốn anh lập tức xuống xe, không được đi cùng chuyến với tôi!"
Cô ta vừa nói vừa dùng sức bẻ tay của hắn ra sau. Đặng Long đau muốn chảy nước mắt, vội vàng gật đầu: "Được được được, tôi đồng ý, tôi xuống xe!"
Tiết Bách Hợp hừ lạnh rồi buông tay, nhưng cô ta không giống cô nhóc Tào Hinh Toàn, cô ta vẫn cẩn thận, lập tức nới rộng khoảng cách với đối phương.
Đặng Long thấy tình hình biết mình không có cơ hội đánh lén, máy chích điện phòng thân cũng bị Diệp Thành hủy mất rồi, bèn ủ rũ chạy xuống xe.
Những hành khách còn lại đều đồng loạt hoan hô, vỗ tay bôm bốp. Tiết Bách Hợp chả buồn để ý tới đám người gió chiều nào xoay chiều nấy này, một mình ngồi xuống chỗ ngồi trước đó, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Đặng Long xuống xe xong càng nghĩ càng tức, không nhịn được nên lấy điện thoại ra gọi cho một số rồi quát lên: "Thằng Bốn, thằng Sáu, tập hợp tất cả anh em tới đây, đuổi theo một con khốn với tao!"
Một tiếng sau, xe buýt tới một trạm khác, tài xế kia khuyên: "Cô gái này, cô xuống xe ở đây rồi chuyển một chuyến xe buýt khác đi. Tôi không lấy phí đi xe của cô, anh Đặng kia rất có thế lực ở bản địa, là một kẻ khó nhằn".
Tiết Bách Hợp nghe vậy thì hơi do dự, sau đó dứt khoát lắc đầu. Vốn dĩ cô ta đã bị Diệp Thành bỏ xa rồi, nếu bây giờ đổi xe nữa thì khó mà đuổi kịp anh.
Thấy vậy, tài xế chỉ thở dài, không nói thêm gì nữa, đợi những hành khách khác đều quay lại đủ thì tiếp tục hành trình.
Nhưng chẳng mấy chốc sau, mấy chiếc Alto đã đuổi đến, ngang ngược dừng trước đầu xe buýt, tài xế buộc phải phanh xe. Một đám côn đồn xuống khỏi xe, ai nấy đều cầm vũ khí. Đặng Long dẫn đầu quát lên: "Con khốn đánh lén ông đâu rồi? Lăn ra đây cho ông!"
Trong xe loạn như nồi cháo. Mấy người vừa rồi vỗ tay hoan hô Tiết Bách Hợp, bây giờ đều mồm năm miệng mười chửi rủa cô ta, nội dung đều là bảo cô tự xuống xe đi, đừng để liên lụy đến bọn họ.
Trước đây, lúc Tiết Bách Hợp bị sa thải, cô ta đã quen với chuyện lòng người tráo trở rồi, nhưng bây giờ cô ta vẫn cảm thấy ấm ức. Một cô gái chân yếu tay mềm như cô ta, một thân một mình đi xa thế này cũng chỉ vì muốn bầu bạn bên người thương yêu, nhưng không ngờ đối phương hoàn toàn không có ý lo cho mình.
"E là hôm nay mình có xảy ra chuyện gì thật thì Diệp Thành cũng sẽ không để ý đâu".
Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Tiết Bách Hợp đã đỏ hoe vành mắt, dường như bật khóc thành tiếng. Cô ta không để ý tới những lời nói bóng gió của đám người xung quanh, nhưng không thể chấp nhận được mình không có chút địa vị nào trong lòng Diệp Thành.
"Trước đây lúc mình tỏ tình, thấy phản ứng của anh rất bình thản. Lẽ nào từ đầu đến cuối, chỉ có mình tự đa tình thật sao?"
Gương mặt xinh đẹp của Tiết Bách Hợp trắng bệch, hồn bay phách lạc. Tài xế nhìn thấy sắc mặt của cô ta, cho rằng cô ta bị đám người ngoài kia dọa sợ nên than thở: "Haiz, không nghe lời người đi trước thì chỉ có thiệt thân thôi. Anh Đặng là người nhà họ Đặng ở Lương Châu đó, cô vẫn nên xuống mềm mỏng nói chuyện với bọn họ, xin lỗi rồi bỏ ra chút tiền, nói không chừng còn có thể bảo toàn được tính mạng".
Những người khác cũng đều dồn dập khuyên nhủ. Đương nhiên đám người này làm gì có ý tốt, chẳng qua chỉ là muốn Tiết Bách Hợp xuống xe để bọn họ được đi nhanh thôi.
Gương mặt trắng bệch của Tiết Bách Hợp trông cực kỳ vô vọng, đôi mắt đờ đẫn, đầu óc toàn hình ảnh Diệp Thành lao vυ't đi, cảm giác như mình bị cả thế giới bỏ rơi.
Nhìn thấy cô gái vừa nãy khiến mình mất hết mặt mũi bây giờ lại hồn bay phách lạc, Đặng Long thấy hả dạ lắm, hắn ta cười dữ tợn: "Không phải vừa nãy mày rất thần thái sao? Bây giờ thì thế nào! Vênh mặt nữa cho ông đây xem!"
Vừa nói, hắn vừa giơ tay lên chuẩn bị tát Tiết Bách Hợp. Nhưng đúng lúc này, điện thoại của hắn bỗng đổ chuông.
Đặng Long bắt máy nghe vài câu thì chợt run rẩy, chiếc iPhone đắt tiền rơi luôn xuống đất. Hắn cũng chẳng thèm đoái hoài, vội vã bước lên trước rồi quỳ xuống dập đầu mấy cái liên tiếp dưới chân Tiết Bách Hợp: "Tôi có tội đáng muôn chết, tôi có mắt như mù! Không ngờ người lại là người phụ nữ của Diệp Tiên sư, tôi biết lỗi rồi!"
Tình hình cua gắt thế này khiến tất cả mọi người trên xe buýt đều suýt rớt cả tròng mắt ra ngoài. Có thế nào bọn họ cũng không thể ngờ được anh Đặng vừa nãy còn kiêu căng hống hách bây giờ lại sợ hãi ra nông nỗi này. Lẽ nào cô gái này có thân phận gì ghê gớm lắm?
Bây giờ ánh mắt Tiết Bách Hợp mới có chút thần sắc, lên tiếng hỏi: "Diệp Thành gọi cho anh à?"
Đặng Long vẫn đang không ngừng dập đầu: "Là Diệp Tiên sư bảo anh họ xa của tôi là Đặng Kiệt gọi cho tôi, cảnh cáo tôi là nếu tôi dám động vào người phụ nữ của Diệp Tiên sư thì sẽ khiến tôi... sống không bằng chết!"
Nói đến đây, người hắn lại run bần bật, khóc rống lên: "Tôi thật sự không biết thân phận của người nên mới mờ mắt làm càn. Người rộng lượng, tha cho tôi lần này đi!"
Những thứ Đặng Long nói sau đó, Tiết Bách Hợp hoàn toàn không nghe, trong đầu cô ta chỉ tua đi tua lại mấy chữ: "Người phụ nữ của Diệp Tiên sư".
"Anh... Anh ấy nói tôi là người phụ nữ của anh ấy à?"
Rõ ràng là một chuyện rất nhỏ nhưng Tiết Bách Hợp lại cảm động đến nỗi nước mắt rưng rưng, cảm thấy tất cả những uất ức, những khổ đau mà mình chịu đều đáng giá.
Đúng lúc này, một chiếc Rolls-Royce Phantom chạy ngược chiều cao tốc, sau đó làm một cú trượt bánh sau điệu nghệ, dừng ngay trước đầu xe buýt. Trong tiếng hoan hô của tất cả mọi người, Diệp Thành đẩy cửa xe bước xuống, nhìn thấy Tiết Bách Hợp đang khóc nức nở thì một tia sát khí thoáng qua trên mặt.
Anh bước tới trước, giẫm mạnh lên tay Đặng Long!
- ------------------