Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 72: Xương của Ma tộc

Nghe những gì anh ta nói, ngay cả Mạc Nguyên Chính, người có thù hận sâu sắc nhất với Âm Quỷ Tông, cũng không khỏi thay đổi vẻ mặt, thuyết phục: "Diệp Tiên sư, tông chủ của Âm Quỷ Tông cực kỳ lợi hại. Nghe nói trăm năm trước đã làm chấn động Đông Nam, cậu dù thần thông quảng đại e rằng cũng... "

Diệp Thành hơi nhướng mày, nhẹ giọng nói: "Ồ, thật sao?"

Mặc dù nói như vậy, nhưng xung quanh cũng không còn ánh trăng nữa, Thiếu Tông chủ thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy vậy, biết rằng mình đã bảo toàn tính mạng, tuy rằng lần này anh ta rất chật vật nhưng chỉ cần anh ta giữ được mạng, mối thù hôm nay nhất định anh ta phải báo!

Nhưng ngay khi mọi người cảm thấy rằng Diệp Thành sắp thu tay về...

"Vậy tôi sẽ đợi ông ta đến tìm tôi".

"Cái gì?!"

Nghe thấy câu nói nhàn nhạt này, Thiếu Tông chủ đột nhiên vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, ngẩng đầu lên, thấy bầu trời đầy ánh trăng đột nhiên tụ lại trong tay Diệp Thành, tạo thành một tia sáng to lớn như một cái thùng nước, bắn về phía anh ta.

"Cái gì--!"

Nhìn thấy sát chiêu tới, Thiếu Tông chủ liều mạng hét lên một tiếng, đột nhiên cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu lớn lên cái đầu lâu kia. Lần này đầu lâu trực tiếp mọc ra hai cái răng từ trong miệng cắm vào cổ tay thiếu gia, bắt đầu điên cuồng hút máu. Chỉ trong chốc lát, nó đã hút một người trưởng thành thành một người khô đét có mười mấy hai mươi cân!

Đồng thời, từ trong mắt đầu lâu cũng bắn ra hai luồng ánh sáng đỏ, phóng về phía ánh trăng dày đặc to lớn kia, hai luồng sáng đỏ kia là Thiếu Tông chủ, trong nháy mắt đã đem toàn bộ tu vi và sinh lực của anh ta ra chơi lớn một lần!

Nhưng cũng không có ích gì, nơi ánh trăng đi qua, ánh sáng đỏ đó còn chả thể chống cự nổi, lập tức bị tiêu tán đi, Thiếu Tông chủ cũng bị ánh sáng này bao phủ, thân thể vốn đã khô đét bị tiêu tán dần với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"Bố tao… sẽ không tha cho mày!"

Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, anh ta cố gắng hết sức để rặn ra một câu, sau đó hoàn toàn biến thành bột mịn.

Diệp Thành lúc này mới từ giữa không trung đáp xuống, nhặt đầu lâu Thiên Ma rơi trên mặt đất lên, khóe miệng giễu cợt nói: "Đúng là loại như cậu mới nói ra những câu như vậy".

Nói rồi, chân anh đột ngột phát lực, giẫm nát hẳn nửa bàn tay còn chưa biến thành bột của Thiếu Tông chủ!

Lúc này, Diệp Thành quay đầu lại, Mạc Nguyên Chính cùng hai người đệ tử đã cúi đầu ở tư thế quỳ gối, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Đó là Thiếu Tông chủ đấy, tung hoành khắp Hoa Đông, Thiếu Tông chủ Âm Quỷ Tông chưa từng có đối thủ, lại bị đánh chết như thế này.

Trong toàn bộ ba tỉnh Hoa Đông, còn ai là anh không thể gϊếŧ chứ? Còn ai là anh không dám gϊếŧ chứ?

Diệp Thành nghịch nghịch cái đầu lâu nhẹ nói: "Đứng dậy đi".

“Đa tạ Diệp Tiên sư”, Mạc Nguyên Chính lúc này mới dám đứng lên, nhưng ông ta vẫn cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Diệp Thành, giống như học trò bị thầy phạt đứng ở văn phòng.

Diệp Thành xua tay nói: "Trên đời này càng ngày càng ít người có khí phách, tôi cứu ông cũng chỉ vì thấy ông vừa mắt. Tuy nhiên, tôi chẳng buồn quan tâm đến nội tình của giáo phái Ngũ Hành các ông đâu. Ông có thể đi được đến đâu thì phải xem khả năng của ông thôi".

Dứt lời, anh không quan tâm đến phản ứng của Mạc Nguyên Chính, ngoắc ngoắc ngón tay với Liễu Băng Dao nói: "Đi, về nhà thôi".

"Ừ!"

Liễu Băng Dao lúc này tràn đầy hạnh phúc, ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ Diệp Thành, ôm lấy cánh tay anh, giống như một người vợ đang ôm ấp chồng mình...

Sau khi trải qua quá nhiều chuyện trong một ngày, Liễu Băng Dao vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, sau khi trở về biệt thự đã nhanh chóng ngủ thϊếp đi, nhưng Diệp Thành vẫn rất sung sức, phấn khởi chơi đùa với chiếc đầu lâu trong tay.

"Cái đầu lâu Thiên Ma này kinh nhờ. Thiên Ma chân chính, ngay cả trong Ma tộc, cũng là tồn tại cấp Đế Vương, sức mạnh vô cùng ghê gớm. Nuốt chửng mặt trăng mặt trời chỉ là chuyện nhỏ. Sao cái đầu lâu này chỉ có tí công dụng thế nhỉ?"

Ngón tay Diệp Thành sờ qua đường vân trên đầu lâu, ánh mắt ngưng tụ: "Tuy nhiên, đây quả thực là đầu lâu Ma tộc, nhưng không biết tại sao lại xuất hiện ở Âm Quỷ Tông?"

Ma tộc là một trong những chủng tộc mạnh nhất trong giới Tu Tiên, mấy người Ma tộc dường như đã ở trạng thái Trúc Cơ ngay từ khi họ mới sinh ra, khi họ trưởng thành, họ có thể bước vào Tu Thể mà không gặp bất kì trở ngại nào.

Hơn nữa đây chỉ là Ma tộc bình thường, nếu tu luyện thành công thì càng đáng nể hơn, cho dù là công pháp cấp thấp nhất thì người Ma tộc cũng có thể lên đến Kim Đan, nếu công pháp mạnh hơn một chút thì có thể tiến thẳng tới đại đạo Nguyên Anh!

Nhưng tương ứng với nó là khả năng kéo dài huyết thống của Ma tộc cực kỳ thấp, đây cũng là sự công bằng của lẽ trời, bất kỳ chủng tộc hùng mạnh nào cũng sẽ khó có thể sinh ra thế hệ sau, nếu không thì đã thống nhất toàn bộ vũ trụ từ lâu rồi.

"Nhìn cái đầu lâu có vẻ chỉ là di vật của một Ma tộc bình thường, nhưng mặc dù vậy, nó cũng là một vật liệu cực kỳ quý hiếm. Bị lũ sâu kiến Âm Quỷ Tông sử dụng theo cách này, quả là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu".

Cầm lấy cái đầu lâu, Diệp Thành khóe miệng nhếch lên một nụ cười, anh còn có thể biến xương sống của giao long thành pháp khí, thì xương Ma tộc có là gì?

Thân thể của Ma tộc vốn là vật chứa linh khí tốt nhất, nếu không cũng không có ưu thế lớn như vậy trong tu luyện, có thứ này trong tay, anh có thể luyện chế ra một linh bảo.

Pháp khí pháp bảo chỉ là thứ cấp thấp nhất, dù là cấp thấp cũng rất quý giá trong giới Tu Tiên, rất nhiều người tu luyện cấp Kim Đan cũng chỉ có một pháp bảo mà thôi.

Bên trên đây là linh khí linh bảo, sức chứa của chúng rất mạnh, người tu luyện bình thường phải lên đến cấp Kim Đan mới có thể sử dụng được chúng, nhưng đối với bản thân anh mà nói, thỉnh thoảng đem ra sử dụng chúng không phải là không thể.

Tuy nhiên, việc chế tạo linh bảo không dễ dàng như vậy, ngay cả với sức mạnh của Diệp Thành, cũng phải từ từ tìm hiểu.

“Lúc này mà có ngọc Minh Châu trong tay thì tốt rồi”, nghĩ đến đây, Diệp Thành không khỏi nhíu mày, tại sao Hà Thái Vi từ khi trở về từ Đảo Quốc lại không có tin tức gì, nghĩ bản thân mình dễ bắt nạt lắm à?

Chỉ là lúc này Diệp Thành quá bận, chuyện khiến anh bận rộn chính là đào kênh, chuyện này liên quan mật thiết đến tiến độ luyện công của anh, cho nên anh không được hấp tấp cho đến khi hoàn thành.

"Nếu nhà họ Hà các người thật sự dám lừa tôi, thì hãy cứ chờ đấy…"

Âm thầm hạ quyết tâm, Diệp Thành không nghĩ nhiều nữa, lại bắt đầu tu luyện.

Thời gian sau đó, mọi việc diễn ra suôn sẻ, bên phía Âm Quỷ Tông cũng không có động tĩnh gì, việc đào kênh tiến hành thuận lợi, tuy rằng tiến độ tu luyện của bản thân Diệp Thành rất chậm, nhưng đầu lâu Ma tộc đã được gọt giũa hòm hòm rồi.

Nhưng đúng lúc này, một cuộc điện thoại dồn dập đã làm xáo trộn sự bình yên của anh...

Số người gọi đến là số lạ, Diệp Thành không muốn để ý tới, nhưng điện thoại vẫn cứ đổ chuông không ngừng, nên chỉ có thể trả lời, hơi mất kiên nhẫn "alo".

Không ngờ, giọng nói phía bên kia là của Nhập Hý, cô ta rõ ràng là đang rất cuống, thậm chí còn không thể nói mạch lạc được.

"Anh Diệp, xảy ra chuyện nghiêm trọng rồi, Tiết Bách Hợp bị bắt đi rồi!"

- ------------------