“Em đang nghĩ gì thì anh nghĩ đó.”
Mặc Tu Trần bật cười, nụ cười quyến rũ mê người. Sắc mặt Ôn Nhiên càng thêm đỏ bừng: “Em chẳng nghĩ gì cả.”
“Nhiên Nhiên, nếu em không nghĩ tới thì làm sao biết anh đang nghĩ tới chuyện tối qua. Tối qua, em cảm tháy vui vẻ không?”
Cô càng ngượng ngùng, anh càng muốn trêu chọc cô, không cần hỏi anh cũng biết tối hôm qua cô rất vui vẻ, tiếng rêи ɾỉ nhẹ nhàng của cô làm cho anh biết cô rất thoải mái.
Anh đã khiến cô rất vui vẻ, ít nhất là đạt đến ba lần.
“Mặc Tu Trần, giữa ban ngày ban mặt, anh đừng có mà nói nhảm.”
Ôn Nhiên không có mặt dày bằng anh.
“Người xưa nói, ăn uống, tìиɧ ɖu͙©. Nhiên Nhiên, ở trước mặt anh mà em ngại ngùng làm gì nữa. Được rồi, chỗ anh còn có một đống việc, anh sẽ không trêu chọc em nữa. Lát nữa em đến bệnh viện à?”
“Vâng, nếu buổi trưa anh bận quá thì không cần đi ăn cơm cùng em đâu.”
“Anh sẽ sắp xếp thời gian.”
Câu trả lời của Mặc Tu Trần làm người ta không thể từ chối.
Ôn Nhiên không tranh luận với anh nữa, nghe theo anh: “Thôi được rồi, em ở bệnh viện chờ anh.”
“Ừ, bảo Thanh Dương lái xe từ từ, đi đường cần thận.”
Lúc Mặc Tu Trần đi vắng, hai anh em Thanh Dương và Thanh Phong sẽ bảo vệ Ôn Nhiên. Gần đây Tiểu Lưu không có tinh thần, Mặc Tu Trần cho cậu ta nghỉ phép, hai ba ngày qua, ngay cả bóng người cũng hiếm khi thấy.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Mặc Tu Trần xong, Ôn Nhiên mới dậy, quần áo đã được Mặc Tu Trần sắp xếp để trên đầu giường vào lúc sáng khi anh rời đi.
Sau khi rửa mặt xong, cô ngồi trước bàn trang điểm, trang điểm nhẹ nhàng, lấy khăn buộc quanh cổ để che đi dấu hôn mà tối hôm qua Mặc Tu Trần đã để lại. Cô hài lòng nhìn khuôn mặt trong sáng và xinh đẹp đang mỉm cười trong gương.
Khi cô đi xuống lầu, Thẩm Ngọc Đình gọi điện thoại tới.
Cô ấy gọi đến là để chúc mừng sinh nhật cô.
“Chị Đình, chị ốm mà vẫn nhớ sinh nhật của em. Chị khỏe hơn chưa?”
Ôn Nhiên vẫy vẫy tay với thím Trương ở phòng khách, ra hiệu cho bà ấy không cần chuẩn bị bữa sáng, cô vừa nghe điện thoại vừa đi về phía cửa.
“Tốt hơn nhiều rồi, tối nay chị có thể tham dự bữa tiệc sinh nhật của em, chỉ là chị không có thời gian để mua quà.”
Bên kia điện thoại, giọng nói của Thẩm Ngọc Đình không có tinh thần lắm, có chút yếu ớt. Tối hôm đó, cô ấy gặp phải Giang Lưu trông giống Mặc Tu Trần, ở trong con hẻm đó, cô ấy suýt nữa bị anh ta xâm phạm. Sau đó, cô ấy hốt hoảng bỏ chạy.
Ngày hôm sau liền bị ốm.
Hiếm khi cô ấy bị ốm, còn rất nghiêm trọng.
Cố Khải bảo cô ấy về nhà nghỉ ngơi vài ngày, cô ấy không về nhà mà ở trong căn hộ của mình, trong lòng cô ấy có chút mong đợi, hy vọng người đó có thể đến thăm mình.
Nhưng mà cô ấy đợi nhiều ngày như vậy, không những không đợi được người đó đến thăm, thậm chí còn không có một cuộc gọi hỏi thăm.
Tắt cả đều do Ôn Nhiên làm thay.
“Em không cần quà, chỉ cần chị Đình mau chóng khoẻ lại thôi ạ.”
Ôn Nhiên đi ra khỏi biệt thự, cách đó không xa, Thanh Dương và Thanh Phong đang đứng chờ, vừa nhìn thấy cô Thanh Phong liền chạy tới.
Thẩm Ngọc Đình không có chuyện gì quan trọng, cô ấy chỉ gọi chúc sinh nhật cô, nói vài ba câu liền kết thúc cuộc gọi.
“Cô Ôn, sinh nhật vui vẻ. Đây là quà sinh nhật của tôi và Thanh Dương tặng cô.”
Thanh Phong lấy từ phía sau ra một món quà tinh tế, cười hi hi tặng cô.
“Cảm ơn các anh!”
Ôn Nhiên vui vẻ nhận lấy, để cho Thanh Dương lái xe.
Trong khu bệnh viện.
Ôn Nhiên từ chối nhận quà của Bạch Tiểu Tiểu: “Tối nay tớ sẽ nhận quà sau.”
Bạch Tiểu Tiểu cau mày: “Cậu bắt nạt bệnh nhân, rõ ràng cậu biết hiện tại tớ không thể đi, cậu còn muốn tớ tham gia tiệc sinh nhật của cậu. Nhìn các cậu điên cuồng, nhìn các cậu chơi.”
“Tớ ở cùng cậu, Tiểu Tiểu, cậu là bạn thân nhất của tớ, thân như chị em ruột. Nếu cậu không cùng tớ đón sinh nhật, không cùng tớ thổi nến, tớ sẽ cảm thấy sinh nhật không còn ý nghĩa gì nữa.”
Ôn Nhiên chán nản nhìn Bạch Tiểu Tiểu, trong lòng cô có chút nghi hoặc. Gần đây, mọi người đều kỳ lạ.