Chiếc Aston chậm rãi dừng lại bên ngoài nhà máy dược phẩm Ôn thị, Mặc Tu Trần đưa tay tháo dây an toàn cho Ôn Nhiên, dịu dàng nói: “Côи ŧɧịt̠ tối anh có xã giao, về rất muộn. Mấy ngày nay trời mưa, nhiệt độ thấp, em không cần đợi anh đâu, tự mình nghỉ ngơi sớm nhé.”
Ôn Nhiên cười gật đầu, qua ô cửa kính tình cờ nhìn thấy Bạch Tiểu Tiểu đang đi về phía văn phòng nhà máy, một tay cô mở cửa, nói với Mặc Tu Trần: “Em không đợi anh đâu, anh lái xe cần thận.”
*“ỨP Khoé miệng của Mặc Tu Trần khế nhéch lên, lông mày anh tuấn, ánh mắt dịu dàng nhìn cô bước vào cửa nhà máy, Bạch Tiểu Tiểu vừa đi đến tòa nhà văn phòng quay lại nhìn cô, sau đó anh mới khởi động xe rời đi.
“Tiểu Tiểu, sao giờ này cậu lại đến đây.”
Trong khu vực nhà máy, Ôn Nhiên bước nhanh đến trước mặt Bạch Tiểu Tiểu, hai người vừa nói chuyện vừa cùng nhau đi vào văn phòng, Bạch Tiểu Tiểu ám muội nhìn cô vài giây, giả vờ ghen tị, nói: “Tớ đâu có giống như cậu, có một anh chồng quan tâm chăm sóc ở bên, chỉ có thể đến tìm cậu người chị em tốt của tớ vượt qua quãng thời gian buồn chán thôi.”
Ôn Nhiên giận hòn liếc nhìn cô ấy: “Hai ngày nay chuyện lùm xùm của Tiêu Dục Đình và Linda quá rằm rộ, cậu xem chuyện cười còn không hết, làm gì có chuyện nhàm chán chứ.”
Nói đến đây, Bạch Tiểu Tiểu nhíu mày dò xét nhìn Ôn Nhiên: “Cậu còn dám nói, ngày hôm đó cậu và Mặc Tu Trần cũng xem phát sóng trực tiếp, nhưng tại sao lại đột nhiên cắt đứt video vậy? Có phải làm chuyện xấu trong phòng làm việc không?”
Ánh mắt Ôn Nhiên chớp động, tránh khỏi ánh mắt ám muội của Bạch Tiểu Tiểu, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh triền miên lưu luyến ở trong phòng nghỉ của Mặc Tu Trần, hai má hơi ửng hồng.
“Áy, Nhiên Nhiên, nhất định là cậu làm chuyện xấu, Mặc Tu Trần thật sự rất tình thú nha, ở trong phòng làm việc mà cũng làm chuyện đó.”
Nhìn thấy Ôn Nhiên đỏ mặt, Bạch Tiểu Tiểu nói với một giọng điệu chắc chắn.
“Cậu đừng nói nhảm, sắp đến giờ làm việc rồi đó. Cậu nói đi, có việc gì quan trọng đến tìm tớ à, hay là buổi chiều cậu không có việc gì làm, định ở chỗ tớ gϊếŧ thời gian.”
Ôn Nhiên lườm cô ấy một cái rồi bước lên lầu.
“Sao tớ lại không có việc gì để làm, tớ nói cho cậu biết, hôm nay tớ đã làm hai việc.”
Bạch Tiểu Tiểu đi cùng cô lên lầu, Ôn Nhiên hỏi: “Chuyện gì thế?”
Bạch Tiểu Tiểu nhếch mày đắc ý: “Việc đầu tiên, Tiêu Dục Đình gọi điện mời tớ đến nhà anh ta ăn cơm, bị tớ từ chối rồi. Nhiên Nhiên, cậu nói xem, có phải tớ làm rất tốt không?”
Trên mặt Ôn Nhiên có chút sững sờ, động tác đẩy cửa dừng lại một chút, sau đó đảo mắt, nhìn vẻ mặt kiêu hãnh đầy tự hào, của Bạch Tiểu Tiểu, cô cười nhẹ: “Ừ, làm tốt lắm. Tại sao Tiêu Dục Đình lại mời cậu đến nhà anh ta ăn cơm, là muốn xin lỗi cậu hay là muốn bắt đầu lại với cậu?”
“Cắt”
Bạch Tiểu Tiểu bĩu môi, bước đến trước sofa rồi ngồi xuống, không hề thục nữ nhéch chân lên, dựa vào trên sofa: “Là ba mẹ anh ta bảo anh ta gọi, chuyện anh ta và tớ hủy hôn ước, người lớn hai nhà đều không biết. Ba mẹ anh ta muốn mời tớ và ba mẹ tớ đi ăn.”
Ôn Nhiên sửng sót, nheo mắt lại, cười hỏi: “Tiểu Tiểu, nếu Tiêu Dục Đình tìm cậu để làm hoà, cậu có đồng ý không?”
“Đồng ý cái đầu anh ta ấy mà đồng ý, cho dù anh ta có quỳ xuống trước mặt tớ cầu xin tớ ở bên anh ta, tớ cũng sẽ không đồng ý.”
Bạch Tiểu Tiểu nâng cằm tự hào, khí chất đó, đậm chất nữ vương.
Cô ấy đã từ bỏ Tiêu Dục Đình rồi, hôm qua cô ấy xem một trận trò hề của anh ta, hai ngày nay lại thấy anh ta bị các phóng viên bới ra những tai tiếng của những năm gần đây, cô ấy phát hiện, bản thân cô ấy không còn tình cảm với Tiêu Dục Đình nữa.
Phát hiện ra điều kỳ diệu này khiến cô ấy vui vẻ đến mức muốn bay lên.
Có lẽ, thứ mà cô ấy cố chấp yêu thích bao nhiêu năm nay không phải là anh trai lăng nhăng Tiêu Dục Đình kia, mà là người tình hoàn hảo mà cô ấy tự tưởng tượng ra.
Một khi cô ấy nhìn thấy mặt thật của anh ta, cô ấy mới cảm thấy sự ràng buộc trước đây của mình thật nực cười biết bao.
Ôn Nhiên cười nhẹ nhõm: “Tiểu Tiểu, cậu thật sự đã dứt ra được tình cảm của cậu với Tiêu Dục Đình rồi, chúc mừng cậu nha!”
Bạch Tiểu Tiểu đáp lại cô bằng một nụ cười rạng rỡ, sau đó nói: “Hôm nay tớ không chỉ từ chối Tiêu Dục Đình, mà tớ còn cho Lạc Hạo Phong leo cây.”
Nói đến đây, Bạch Tiểu Tiểu cười chế nhạo: “Tớ cảm thấy gần đây số đào hoa của mình rất mạnh, cậu nói xem, có phải tớ cũng nên giống cậu, tìm một người đàn ông về kết hôn chớp nhoáng, biết đâu sẽ giống như cậu, gặp được người đàn ông tốt như Mặc Tu Trần.”
Ôn Nhiên liếc cô ấy một cái, đứng dậy rót hai cốc nước rồi quay lại đưa cho cô ấy một cốc, sau khi uống một hớp của cốc mình, cô cầm cái cốc bằng hai tay: “Cái gì mà gọi là cậu cho Lạc Hạo Phong leo cây thế, anh ấy cũng hẹn cậu à?”
Bạch Tiểu buồn cười nói: “Không biết tại sao anh ta lại quen ba mình, sáng nay đến công ty nhà mình, lại còn trở thành khách quý ở trong miệng ba mình nữa chứ. Bảo tớ trưa nay mời anh ta đi ăn, cậu không biết đâu, hôm đó ở khách sạn, anh ta lại có thể hỏi tớ thích anh ta à, còn nói người chờ làm bạn gái của anh ta xếp hàng từ đầu con phố này đến cuối con phố kia. Cho nên, tớ liền cho anh ta cơ hội, để những cô gái thích anh ta mời anh ta.”
“Ý cậu là gì?”
Ôn Nhiên nghe đến mơ hồ.
Bạch Tiểu Tiểu kiên nhẫn giải thích: “Lạc Hạo Phong giống như một con bướm, đến công ty nhà mình, trên thư ký, dưới em gái lễ tân đều bị anh ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo, tớ liền cử một người phụ nữ bình thường hay mê trai nhất đi ăn với anh ta, tớ lặng lẽ chuồn đi.”
“Ôi Tiểu Tiểu à, chuyện này mà cậu cũng thật sự dám làm. Lạc Hạo Phong sẽ trở thành khách quý của công ty cậu, e là anh ấy thay mặt tập đoàn MS đến đó đấy. Chú Bạch không nói cho cậu biết à?”
Bạch Tiểu Tiểu ngắn ra, Ôn Nhiên trừng mắt nhìn cô ấy nói: “Lúc trước, không phải cậu đưa cho tớ một bản kế hoạch để cho Mặc Tu Trần xem qua sao. Anh ấy đồng ý hợp tác với công ty của nhà cậu rồi, chính là vì chuyện này mà Lạc Hạo Phong đến đó đấy “
“Không đúng, Lạc Hạo Phong không phải là giám đốc xí nghiệp dược phẩm ở thành phố H sao? Làm sao có thẻ…”
Bạch Tiểu Tiểu nhíu mày, trong lòng thầm kêu toang rồi, lúc này, cô ấy lại sắp bị ba cằn nhẳn rồi.
“Tớ nghe Mặc Tu Trần nói, gần đây Lạc Hạo Phong sẽ ở lại thành phố G. Anh ấy vừa mới nhậm chức, cần một trợ lý đắc lực. Một mình Đàm Mục không thể làm hết, Lạc Hạo Phong ở lại để giúp đỡ.”
Ôn Nhiên vừa nói xong, điện thoại di động của Bạch Tiểu Tiểu dồn dập vang lên. Cô ấy ngạc nhiên, lấy điện thoại di động ra, thấy người gọi là ba mình, đột nhiên kêu lên: “Chết rồi, ba mình gọi điện đến tính sổ rồi, chắc chắn là cái tên nhỏ nhen nham hiểm Lạc Hạo Phong kia tố cáo.”
“Không đến mức đó đâu, cho dù cậu bảo một người phụ nữ mê trai đi ăn cơm cùng anh ấy, anh ấy cũng không đến mức đi tố cáo đâu chứ.”
Có lẽ Lạc Hạo Phong không có nhỏ nhen như vậy đâu.
Bạch Tiểu Tiểu cười khổ, thẳng thắn nói: “Tớ đã dặn dò, bảo cô ấy ăn mặc đẹp và gợi cảm chút, chăm sóc Lạc Hạo Phong nhiều hơn. Cậu biết đấy, người phụ nữ mê trai đó nhìn thấy đàn ông phát là hận không thể nhào lên…”
Khóe miệng Ôn Nhiên giật giật, cô biết người phụ nữ mà Bạch Tiểu Tiểu đang nói đến là một người phụ nữ bị giục kết hôn. Cô ấy đã gần ba mươi rồi, yêu đương bao nhiêu lần thì bị bỏ rơi bấy nhiêu lần. Bây giờ, chỉ cần đó là công, cô ấy liền hận không thể hạ gục ngay lập tức.
Bạch Tiểu Tiểu lại còn dặn dò như thế, có thể thấy cô chắc chắn sẽ không thương hoa tiếc ngọc cho Lạc Hạo Phong, nếu là một người phụ nữ xinh đẹp thì tốt, nhưng cô ấy là một người phụ nữ vừa béo vừa xấu.