Trong phòng riêng của khách sạn, khi mọi người đang trò chuyện vui vẻ, Trình Giai đã chuẩn bị sẵn một bàn đồ ăn ngon, bày rượu vang, đang chờ Mặc Tu Trần đến.
Lần trước ở nhà cũ nhà họ Mặc cô ta không thành công, đêm nay, cô ta hạ quyết tâm, nhất định phải trở thành người phụ nữ của Mặc Tu Trần.
Mặc Tu Trần luôn giữ mình trong sạch, không gần phụ nữ, bên cạnh anh không có người phụ nữ nào khác ngoài Ôn Nhiên.
Mặc dù trên thương trường anh có thể hô mưa gọi gió, bày mưu tính kế, nhưng trong chuyện tình cảm nam nữ Trình Giai cảm thấy anh không có kinh nghiệm, cho nên anh mới bị Ôn Nhiên mê hoặc.
Nếu Mặc Tu Trần nếm qua mùi vị của cô ta, nhất định sẽ không muốn Ôn Nhiên nữa.
Vì vậy, sau khi làm cơm xong, cô ta cố ý thay một chiếc váy xẻ thấp màu đỏ, bộ váy gợi cảm tôn lên cơ thể tinh xảo của cô ta.
Sau đó còn xịt nước hoa gợϊ ȶìиᏂ, cô ta không tin Mặc Tu Trần sẽ không bị đổ gục.
Cô ta thậm chí còn không mặc nội y.
Trong lúc chờ đợi, cô ta tưởng tượng đến hình ảnh lát nữa Mặc Tu Trần sẽ mê mẫn mình, thân hình anh tốt như vậy, gợi cảm như vậy, nhìn dấu vết anh để lại trên cỗ Ôn Nhiên là biết, anh là người mạnh mẽ như thế nào.
Từ lúc vá màng xong, cô ta không dám đi tìm đàn ông nữa, vừa nghĩ đến đó cả người cô ta liền nóng lên.
Nhạc chuông điện thoại đột ngột vang lên làm gián đoạn sự tưởng tượng của cô ta, Trình Giai phục hồi tâm trí, lập tức lấy điện thoại ra. Nhìn thấy tên người gọi, vẻ vui mừng trên mặt lập tức biến mắt, mím môi nhắn nút trả lời: “Alo, bà Mặc.”
“Tôi nghe nói cô có hẹn với Mặc Tu Trần?”
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Tiêu Văn Khanh truyền đến. Trình Giai không hề ngạc nhiên, buổi chiều khi cô ta đi mua đồ ăn thì tình cờ gặp Chu Lâm, hai người nói chuyện phiếm vài câu, cô ta nói với Chu Lâm buổi tối cô ta sẽ nấu ăn cho Mặc Tu Trần.
“Vâng, đúng vậy, tôi đã hẹn với cậu Mặc.”
“Nếu cô đã hẹn nó rồi thì tối nay, bằng cách nào cũng phải giữ nó lại, sáng ngày mai tôi muốn scandal của nó bay đầy trời.”
Giọng nói của Tiêu Văn Khanh mang theo ba phần hằn học truyền đến, ngày mai Mặc Kính Đằng sẽ tuyên bố anh sẽ kế thừa vị trí chủ tịch, mà hai ngày qua bà ta gây khó dễ cho anh đều bị anh giải quyết hết.
Cuộc họp chiều nay Mặc Tử Hiên không cố gắng tranh giành còn rời đi sớm, bây giờ bà ta không thể trông cậy vào anh ta, chỉ có một cách duy nhất, đó là tối nay để Trình Giai thu phục Mặc Tu Trần.
Trình Giai cau mày, bình tĩnh đồng ý: “Bà Mặc, tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng có thể giữ cậu Mặc ở lại hay không, tôi thật sự không chắc.”
“Tôi cho cô học nhiều chiêu dụ dỗ quyến rũ đàn ông như vậy, chỉ có một Mặc Tu Trần mà cô cũng không thể dụ dỗ quyền rũ nỗi. Cô phải biết, chỉ cần trở thành người nữ của cậu ta, cô mới có thể cướp được cậu ta từ trong tay Ôn Nhiên về.”
Tiêu Văn Khanh biết Trình Giai đã thực sự động lòng với Mặc Tu Trần rồi, mặc dù bà ta lo lắng cô ta sẽ phản bội mình, nhưng vẫn không buông tha dùng thủ đoạn này kích động cô ta giữ Mặc Tu Trần ở lại.
Lời nói của bà ta rất hữu dụng đối với Trình Giai, người ghét Ôn Nhiên đến chết, một tia ghen tị hiện lên trong mắt cô ta, bàn tay cầm điện thoại hung hăng siết chặt, giọng điệu càng thêm kiên định: “Tôi biết rồi, tối nay tôi nhất định sẽ trở thành người phụ nữ của cậu Mặc, chỉ cần anh ấy vào cửa nhà của tôi, tôi có thể để anh ấy lên giường của mình.”
“Vậy thì tốt, tôi chờ tin tức tốt của cô.”
Tiêu Văn Khanh ở đầu bên kia điện thoại mỉm cười nói.
“Bà Mặc, sáng mai bà cứ để phóng viên đến thẳng nhà tôi đi, tôi có khả năng không thông báo cho bà được.”
Nếu cô ta muốn có được Mặc Tu Trần, không chỉ phải khiến anh ý loạn tình mê, mà còn phải tàn nhẫn với chính mình.
Tiêu Văn Khanh im lặng vài giây, nhàn nhạt nói: “Được, sáng sớm mai tôi sẽ đưa phóng viên tới nhà cô. Cô yên tâm, đêm nay cô không phải chiến đấu một mình đâu. Cô thu phục được Mặc Tu Trần, Ôn Nhiên bên kia tôi cũng sẽ cho người đến hỏi thăm cô ta tử tế.”
xw* Ôn Nhiên rất hài lòng với việc thu hoạch tối nay, có sự giúp đỡ của Mặc Tu Trần và Cố Khải, những nhà cung cấp dược liệu không chỉ bán dược liệu với giá gốc mà còn cung cấp bằng chứng cho thấy Chu Minh Phú đã hồi lộ bọn họ.
Mặc dù đây chỉ là một phần nhỏ trong chứng cứ phạm tội của Chu Minh Phú, nhưng với bằng chứng này và một số chứng cứ trong tay của anh trai cô là Ôn Cẩm, đã có thể gạch tên ông ta ra khỏi công ty.
Như vậy mà nói, Chú Minh Phú đương nhiên sẽ hoảng loạn càng lộ ra nhiều dấu vết. Chứng cứ ông ta hại chết ba mẹ cô, không chừng cũng có thể tùy theo đó mà dần dần được hé lộ.
Sau khi ra khỏi khách sạn, ba người cung cấp dược liệu đề nghị đến bệnh viện thăm Ôn Cẩm. Lạc Hạo Phong, Đàm Mục cùng Cố Khải và Lý Thiến dẫn bọn họ đi ở phía trước, Mặc Tu Trần kéo Ôn Nhiên có tình đi chậm ở phía sau hai bước, thấp giọng nói: “Nhiên Nhiên, anh còn có chút việc phải làm, để Đàm Mục và Hạo Phong đi cùng em đến bệnh viện nhé.”
Ngoài Lạc Hạo Phong và Đàm Mục ra, Cố Khải đương nhiên sẽ quay lại bệnh viện. Có nhiều người đi cùng cô như vậy, anh rất yên tâm.
Ôn Nhiên gật đầu trả lời “được”, không hỏi anh phải đi làm cái gì.
Mặc Tu Trần nhìn bọn họ rời đi, mới lên xe thương vụ mà Tiểu Lưu lái, nói với cậu ta: “Đến nhà Trình Giai.” Sau đó thân dài dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiêu Lưu kinh ngạc nhìn Mặc Tu Trần qua kính chiều hậu, “Cậu chủ lớn, muộn như vậy rồi mà anh còn đến nhà Trình Giai, có vẻ không hay lắm?”
Cậu ta nhớ rõ lần trước ở nhà cũ nhà họ Mặc, Trình Giai không chút do dự để cho mình uống loại thuốc đó, cuối cùng ngâm mình trong nước lạnh cả đêm, đêm nay cậu chủ lớn lại đưa tới tận cửa, cô ta làm sao có thể để anh đi.
Mặc Tu Trần hai mắt nhắm nghiền không mở, chỉ thờ ơ phun ra: “Đừng nói nhảm, lái xe đi!”
Cái đầu của Tiểu Lưu cũng có thể nghĩ ra, làm sao anh lại không nghĩ ra được cơ chứ, chính vì vậy anh mới muốn đi.
Chiều nay Trình Giai nói nhiều với Ôn Nhiên như vậy, nếu anh không báo đáp một chút thì sao có thể bỏ qua.
Nghe thấy giọng điệu không hài lòng của anh, Tiểu Lưu nhíu mày, không dám nói nữa, khởi động xe lên đường.
“Tiểu Lưu, cậu cũng nên lấy vợ rồi nhỉ!”
Trên đường đi, trong xe yên tĩnh đột nhiên vang lên giọng nói của Mặc Tu Trần, bên tai Tiểu Lưu rùng mình như có ma, theo bản năng lắc đầu: “Cậu chủ lớn, tôi còn chưa có ý định đó.”
Cậu ta không đẹp trai như cậu chủ lớn, cũng không giỏi giang như anh, so với thận phận của anh là thái tử, cậu ta chỉ là một tài xế nhỏ. Lúc nhỏ cũng quá ngốc nghéch, học hết cấp hai còn không đỗ cấp ba.
Cậu ta như thế này thì làm gì có cô gái nào thích.
Ngoại trừ cô gái ở quê mập mạp như heo cách vách nhà cậu ta, lại còn hung dữ như Mẫu Dạ Xoa mới chịu gả cho cậu ta, cậu ta thật sự không biết, cô gái nào sẽ đồng ý lấy mình.
Mặc Tu Trần khẽ cong khóe môi, nhắm mắt lại mấy phút, lúc này tâm trạng anh rất tốt nhìn Tiểu Lưu, nhẹ giọng nói: “Nếu có một người phụ nữ xinh đẹp, dáng người chuẩn, có trình độ học vấn cao và công việc tử tế. Sẵn sàng lấy cậu, cậu có muốn kết hôn không?”
Tiêu Lưu cười cười, quay đầu lại liếc anh một cái: “Cậu chủ lớn, anh đừng đùa tôi nữa. Phụ nữ tốt như vậy, trừ khi bị mù, nếu không làm sao có thể lấy tôi được.”
Cậu ta rất biết mình biết ta có được không.
Mặc Tu Trần cười đến khó lường: “Sẽ có, chỉ cần cậu nghe lời tôi, tôi bảo đảm sẽ giúp cậu cưới được một người phụ nữ xinh đẹp, hơn nữa, tôi còn bảo đảm cô ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời cậu.”