Chương 1167:
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mọi thứ sẽ khó khăn như vậy.
Hiện tại tình hình chiến đấu căng thẳng, hắn càng thêm kinh hãi cùng sốt ruột.
Hai trăm chiến sĩ của chiến đội Ma Quỷ, tuy rằng dốc hết sức mà ra, nhưng Thủ đô luôn rất nghiêm khắc trong việc quản lý súng ống, cho dù chiến đội Ma Quỷ có Hạng lão ở phía sau mở cửa, nhưng cũng không dám quá lộ liễu.
Ngày thường chiến đội Ma Quỷ đều sử dụng chiến đao hoặc dao găm quân dụng làm vũ khí chủ yếu.
Lần này được trang bị hai nhóm bắn tỉa, ngoài ra còn có năm mươi chiến sĩ được trang bị súng tiểu liên, còn lại 150 chiến sĩ được trang bị chiến đao.
Vốn tưởng rằng trang bị như vậy, có thể nhẹ nhàng thoải mái bắt Trần Ninh.
Bây giờ Thiên Khải cảm thấy mình rất bắt cẩn!
Hắn thấy tình hình cầm cự, liền trầm giọng thúc giục: “Số lượng địch nhân có hạn, đạn cũng có hạn, mọi người không nên sợ hãi, chuẩn bị công kích mạnh mẽ, tốc chiến tốc thắng.”
“Gϊếŧ một kẻ địch thưởng 2 triệu, gϊếŧ chết Trần Ninh, thưởng 100 triệu!”
*Đây là Hạng lão chính miệng hứa hẹn với tôi, muốn tiền, liền bất chấp chuẩn bị lấy mạng đi!”
Gϊếŧ Trần Ninh và thưởng cho 100 triệu!
Gϊếŧ chết một thủ hạ của Trần Ninh, cũng có thể nhận được 2 triệu tiền thưởng.
Các thành viên trong chiến đội Ma Quỷ, mỗi người đều đỏ mắt, giống như được bơm máu gà.
Nhất là nhóm chiến sĩ được trang bị súng tiểu liên, bọn họ gào thét bắt đầu xông về phía trước, tiền công.
Nhưng tên xung phong ở phía trước, rất nhanh đã bị Điển Chử hoặc Bát Hồ Vệ bắn chết.
Các thành viên của chiến đội Ma Quỷ bị tiền bạc hấp dẫn, còn có kí©ɧ ŧɧí©ɧ đẫm máu, giống như gϊếŧ phát cáu.
Mặc dù đồng đội phía trước bị bắn chết, phía sau vẫn giẫm lên thi thể chiến hữu cùng máu tươi xông về phía trước, huyết tính như ma quỷ cùng dũng mãnh này, làm cho Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ đều cảm thấy áp lực.
Lão Bát trong Bát Hổ Vệ nói: “Đội trưởng, không tốt, tôi không có nhiều đạn.”
Lão Tam cũng nói: “Đạn của tôi cũng không nhiều!”
Lão Tứ n ên đạn của tôi cũng sắp bắn sạch…”
Hỗ Vệ còn lại, cũng nhao nhao nói đạn của mình còn lại rất ít.
Điển Chử nhìn súng bắn tỉa của anh, còn có năm viên đạn.
Anh nhìn xung quanh: “Thiếu soái?”
Nhưng không tháy Trần Ninh!
Thiếu soái đâu?
Nhất thời Điển Chử không tìm thấy Trần Ninh, cũng không biết Trần Ninh đi đâu?
Anh cắn răng, dặn dò Bát Hồ Vệ: “Mọi người tiết kiệm đạn một chút, cố gắng trì hoãn thời gian.”
“Vâng!”
Điển Chử cùng Bát Hỏ Vệ tiết kiệm đạn, thường chờ địch nhân tiến vào phạm vi mấy chục mét, mới đột nhiên hiện thân nổ súng.
Thiên Khải thấy súng đạn của nhóm Điển không mãnh liệt bằng lúc trước, trở nên lác đác.
Hắn cười dữ tợn: “Mặc dù đã hy sinh rất nhiều anh em, nhưng đạn của kẻ thù đã gần như không còn, cái chết của họ sẽ đến ngay lập tức.”
Hắn đang tự hào!
Bỗng nhiên, thủ hạ bên cạnh truyền đến tiếng kêu.
Hắn như chó hoàng ngửi được hơi thở của mãnh thú, đáy lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt.
Hắn quay đầu nhìn về phía kêu lên truyền đến, chỉ thây một bóng người, bắn tới nơi này của hắn.
Bóng người như tia chớp này chính là Trần Ninh.
Những thủ hạ của Thiên Khải trang bị súng tiểu liên, toàn bộ đều phái tới phía trước tiễn công Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ, thủ hạ bên cạnh hắn, toàn bộ đều được trang bị chiến đao, chỉ có vài người khác bên hông có súng lục.
Thiên Khải không đề phòng nhìn thấy Trần Ninh lạnh lùng từ bên cạnh gϊếŧ tới, hắn đều sợ ngây người.
Hai binh sĩ, vội vàng lấy khẩu súng lục ra, liền nổ súng về phía Trần Ninh.
Nhưng tốc độ di chuyển của Trần Ninh cực nhanh, hơn nữa lơ lửng không cố định.
Viên đạn của cả hai binh sĩ, tắt cả đều bắn hụt.