Không Ngờ Lấy Phải Tổng Tài

Chương 217: Bây giờ nói lời yêu, còn kịp không?

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.

**********

“Thực sự có thể mà!” Không được cũng phải được!

Diệp Vãn Ninh nhảy bằng một chân, đi về phía nhà tắm. Nhìn dáng vẻ nhảy lò cò của cô, Lục Thừa Tiêu quả thực không nhìn nổi nữa, lập tức tiến lên bế ngang cô vào nhà vệ sinh, rồi mới thả xuống. “Tự mình cẩn thận chút, biết chưa?” “Vâng!”

Lục Thừa Tiêu xoay người đi ra ngoài, bây giờ cô đúng là càng ngày càng đáng yêu rồi, có thể nói cuộc sống người mẫu mấy năm này đã tôi luyện cô, đồng thời cũng giúp cô hoàn thiện hơn! Nhưng tính cách, sự dịu dàng và lương thiện thì chưa từng thay đổi! “Ưʍ..” Cô khế hô lên một tiếng, nhanh chóng chống tay lên bồn rửa mặt, mới không khiến bản thân té ngã.

Lục Thừa Tiêu nghe thấy âm thanh vọng ra từ nhà tắm, liền lập tức bế ngang cô lên, “Có đυ.ng trúng chỗ nào đau không?” “Em... không sao.” Diệp Vãn Ninh vội vã lắc đầu, tỏ rõ vẻ ngượng ngùng, “Em... anh có thể đưa em về không?” “Về? Về đâu?”

Diệp Văn Ninh lập tức trả lời: “Về nhà mà... "Ở lại đi. Anh chém định chặt sắt nói, hiển nhiên không muốn cô rời đi. “Nhưng... Sâm Sâm... cô không yên tâm được, mặc dù có Nghi Tâm ở đó, nhưng cô vẫn thể yên tâm! “Không nhưng gì cả. “Thế nhưng.” “Cũng không thế nhưng” Anh vẫn bá đạo, độc tài trước sau như một. “Chỉ là...

Lần này anh trực tiếp ngậm lấy cánh môi cô, chặn lại những lời tiếp theo, đặt cô lên trên chiếc giường lớn, lòng bàn tay tùy ý du ngoạn trên da thịt trắng ngần của cô.... "Ưʍ... không... Cô lắc đầu, cắn chặt môi dưới, vẻ mặt hoảng hốt nhìn anh.

Anh lập tức đứng dậy, nhẫn nhịn cơn nóng hầm hập ở bụng dưới, đi về phía nhà tắm, nếu còn không tắm nước lạnh, anh sợ mình sẽ phát điên mất

Nhân lúc anh đang tắm rửa, cô nhảy lò cò đến trước cửa phòng thay đồ, nhìn những trang phục được biến cũ thành mới ở bên trong, kích thước quần áo đều vừa vặn với CÔ...

Bài trí trong căn phòng ngủ chính không hề có bất cứ sự thay đổi nào, nếu như khăng khăng nói là có chỗ thay đổi, vậy thì chính là anh và cô... “Nhìn gì thế? Nhìn đến thất thần vậy?” “Em... đang xem phòng thay đồ của anh, đây là phòng thay đồ của anh và vợ à?"

Lục Thừa Tiêu gật đầu, tầm khoảng năm sáu mươi mét vuông, đồng tời phòng thay đồ được thiết kế rất đặc sắc!

Anh bế bổng cô lên, rồi tiến vào phòng thay đồ, “Em ấn nút màu đen đi”

Chiếu theo lời phân phó của anh, Diệp Vãn Ninh ẩn nút đen, ai biết được căn phòng thay đồ này quả thực rất ngoạn mục! Liền lập tức cô nhìn thấy một cánh cửa được khảm nạm gắn liền bức tường mở ra, sau đó hiện ra một thang gác xoay tròn, anh bế cô bước lên cầu thang, sau đó đi thẳng lên lầu.

Đợi cô ngắm nhìn hết mọi thứ ở đây, Diệp Vãn Ninh kinh ngạc nói không ra lời!

Quần áo... giày dép... trang sức... mẫu mới và mẫu giới hạn số lượng hot nhất của mỗi quý ở đây, đầy đủ hết toàn bộ! Thiết kế căn phòng quá đẹp, trong giản lược mang theo sự cách điệu hoa lệ, trong cái hoa lệ lại lộ ra hơi hướng thanh thoát. “Đây đều vì cô ấy mà chuẩn bị, mấy năm này... chưa từng thay đổi.” “Tại sao anh, lại làm như vậy?”

Lục Thừa Tiêu không kìm được cười khẽ, “Bây giờ nói lời yêu, còn kịp không?”

Anh lại giống vừa nãy hỏi cô một vấn đề y xì đúc, điều này khiến Diệp Vãn Ninh có chút trở tay không kịp, “Sao anh lại hỏi em vấn đề này? Anh nên hỏi vợ của mình... “Cô ấy không còn nữa. Một vụ nổ mấy năm trước, đã khiến anh vĩnh viễn mất đi cô ấy!” “Xin lỗi, em..” Cô lập tức nhận lỗi, trong lòng lại có chút hổ thẹn, thực ra đó là do Trình Tân cố ý sắp xếp. “Ngốc này, bây giờ... anh đã có em, không phải à?”

Diệp Vãn Ninh nghe anh nói, anh có còn là Lục Thừa Tiêu không? Anh có phải là Lục Thừa Tiêu đã tổn thương cô sâu đậm mấy năm trước không?!

Cô bày ra nét mặt tươi cười, vốn cô yên ả như mặt hồ, nhưng hiện giờ... lại vì anh mà nổi lên từng trận lăn tăn gợn sóng.

Một đêm này, cô ngủ say trong lòng anh, cảm giác thân thuộc nhưng lại có sự xa cách mơ hồ, cô quyến luyến vòng ôm của anh, ngẩng đầu in một dấu hôn lên cằm dưới anh, nhẹ nhàng nói chúc ngủ ngon, lúc này mới mỉm cười chìm vào giấc ngủ ở trong vòm ngực anh...

Sáng sớm ngày hôm sau.

Tin tức rành rành trước mắt trên đầu báo chính là chuyện tối qua! Mặc dù Lục Thừa Tiêu đã cử người đè ép, nhưng sau cùng vẫn có một bộ phận tin tức truyền ra, khiến người ta chấn động nhất là! Người cứu vãn show thời thượng tối qua lại là Lạc Vận Nhi! “Vừa sáng sớm đang xem gì thế?” Anh đánh răng rửa mặt xong từ trên lầu đi xuống, thấy cô đang xem báo và tạp chí mới nhất, lập tức hỏi thăm. “Này, cho anh đấy... Cô cúi đầu uống một ngụm sữa bò, nhìn thím Ngô cười híp mắt, “Thím Ngô, có thể cho cháu một phần thịt muối cuốn phô mai không?” “Đương nhiên, cháu đợi xíu nhé, thiếu... tiểu thư Ninh Y “Gọi cháu Ninh Y là được mà” Nhìn thấy thím Ngô hiền hòa, cô nói chuyện với thím Ngô như vậy, thực sự có chút không được tự nhiên! “Ừ, được, Ninh Y, thím đi ngay đây!”

Lục Thừa Tiêu đọc báo, thản nhiên nhìn cô chằm chằm. “Sao nhìn em mãi thế? Bên miệng em dính đồ à?” Lục Thừa Tiêu củi đầu cười, hôn lên cánh môi cô, sau đó lên tiếng: “Cuối cùng người diễn vedette là cô ấy, em không tức giận chứ?”

Diệp Vãn Ninh lắc đầu, “Không có gì đáng để tức giận cả! Những lịch trình tiếp theo của em e là không thể hoàn thành rồi, nếu em phải tức giận, vậy chắc hẳn phải giận rất lâu, so với giận dữ, em càng thích đồ ăn ngon hơn!” Thấy thím Ngô mang thịt muối cuốn phô mai đến, Diệp Vãn Ninh biết là sắp được ăn ngon, không ngờ tay nghề nấu nướng của thím Ngô càng ngày càng tốt! “Ngon quá ạ, cám ơn thím Ngô!” Không hề làm bộ làm tịch cắn một miếng, lập tức bật ngón tay cái với thím Ngô: "Like a!" “Ninh Y, cháu thích thì tốt” Thím Ngô không che nổi ý cười, ngày càng có thiện cảm với cô, thím Ngô mỉm cười xoay người rời đi, bận bịu công việc của mình. “So với tức giận, em càng thích đồ ăn ngon, vậy so với anh thì sao?”

Diệp Vãn Ninh đang ăn thịt muối cuộn phô mai bỗng sửng sốt, sau đó nheo tít đôi mắt xinh đẹp cười ngọt ngào: “Không nói cho anh biết!”

Lục Thừa Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu, sự yêu thương dành cho cô ngày càng nhiều hơn!

Ăn sáng xong, cô nhấc mắt nhìn anh, “Em có thể về nhà được không?" “Không được.” Anh lập tức lắc đầu.