**********
“Shit!” Anh tức giận thấp giọng mắng, không nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, nhớ đến nụ cười thê lương vô lực của cô vừa nãy, lòng anh đau đớn không thôi!
Đáng chết! Đã nói là sẽ báo thù cho Vân Nhi, nhưng bây giờ thì sao? Lục Thừa Tiêu, mày có thể mềm lòng với bất cứ người nào, nhưng chỉ duy nhất người phụ nữ kia là không được!
Cô mệt mỏi không còn chút sức lực nào đóng lại cánh cửa phòng ngủ chính, vào khoảnh khắc cánh cửa khép lại, nước mắt của cô tuôn trào như đề vỡ... cô dựa vào cánh cửa chầm chậm trượt xuống sàn...
Cô giơ tay vỗ về bụng mình, “Bé con à, mẹ và bố con rồi cũng sẽ chia tay nhau, con phải kiên cường, con nhé?” Cô vô lực khóc thút thít, tại sao lại xảy ra chuyện này, tại sao lại để có nhìn thấy chuyện này!
Diệp Văn Ninh lau đi nước mắt nóng hổi còn đọng trên gò má, ép buộc bản thân phải cười lên, “Không được khóc, mày không thể khóc, với tình cảnh bây giờ, không cho phép mày được rơi nước mắt.”
Cô nhanh chóng dứt khoát lau đi nước mắt, đứng dậy từ chiếc thảm, mím chặt môi dưới, nuốt hết những giọt nước mắt chuẩn bị rơi xuống vào lại trong bụng... “Xin lỗi, bé con, mẹ lại để con phải nếm vị mặn của nước mắt rồi, thực sự rất xin lỗi con.” Diệp Vãn Ninh khẽ lẩm bẩm với đứa bé trong bụng mình. Đều nói trong thời gian mang thai, sản phụ không được khóc, nếu không sẽ không tốt cho sự phát triển của đứa bé! Nghĩ đến đây, Diệp Vãn Ninh lập tức mở âm nhạc, để bản thân có thể duy trì tâm trạng vui vẻ và thoải mái, vì bé con, cô không thể rơi lệ thêm nữa, cô hy vọng có thể sinh bé con bình an khỏe mạnh. “Bé con, con phải cố gắng nhé, mẹ cũng sẽ nỗ lực, mẹ sẽ không khóc nữa, con cũng phải để mẹ ngắm con thật bình an nhé!
Diệp Vãn Ninh cố gắng vứt tâm trạng không vui sang một bên, lấy bản thiết kế ra, hoàn thành nốt những phần còn lại của mẫu thiết kế
Mấy ngày này, Lục Thừa Tiêu không hề về lại biệt thự, cô và anh cũng không gặp nhau một lần nào.
Diệp Vãn Ninh không thể kiềm chế nỗi nhớ nhung về anh, nhưng nhớ thì có tác dụng gì chứ... người phụ nữ ở bên cạnh anh không thể nào là cô... “Thiếu phu nhân, uống ít sữa bò đi, nghỉ ngơi cho tốt, thấy cô dạo gần đây vẫn luôn thiết kế bản vẽ, thím Lý cũng không hiểu mấy thứ này, nhưng thím biết thiếu phu nhân nhất định rất mệt”
Diệp Vãn Ninh mỉm cười khẽ lắc đầu, “Không đầu, không mệt chút nào! Thím Lý, cháu không sao, đây là sở thích của cháu! Cháu rất thích làm những thứ này “Haiz." Thím Lý thở dài, "Thiếu phu nhân, đừng trách thím Lý nói lời không dễ nghe nhé.
Thím Lý cũng là bị làm khó, thực ra những lời này đều là lão phu nhân bảo bà nói lại với thiếu phu nhân. "Vâng, thím nói đi ạ.” Diệp Văn Ninh uống mấy ngụm sữa bò ấm, quay đầu nhìn thím Lý. “Thiếu phu nhân, cô cũng nên bỏ tâm tư cho thiếu gia với chứ, nhìn cái cô Lạc kia chen chân giữa hai người, chúng tôi ai nhìn cũng thấy khó chịu... hơn nữa, cô mới là thiếu phu nhân nhà họ Lục, sao có thể để một người ngoài như cô ta giành mất chồng, giành mất địa vị của cô được?” “Thím Lý, những lời này là bà nội bảo thím chuyển lời đúng không!” Diệp Vãn Ninh biết thím Lý luôn trung thành với bà nội, dầu sao lúc đó là bà nội đã tiến cử thím ấy vào đây làm việc.