Chính xác rồi.
Chính xác là cô đã mất đi nụ hôn đầu, thậm chí còn dành cho người mà nghĩ là mình không bao giờ được đυ.ng vào, bây giờ người ấy lại chủ động hôn cô.
Không xong, cô điên rồi, bây giờ đầu óc cô chứ rối lên.
Bước vào đến Thạch Hoa, cô mới thở phào nhẹ nhõm, đang nghĩ về nụ hôn ban nãy, Ninh Hi bất giác đυ.ng nhẹ vào môi mình. Cảm giác như đôi môi của Khiết Thần vẫn còn trên đó, đôi môi anh rất lạnh nhưng rồi hoà làm một hơi ấm với môi cô, lúc đó mặt Ninh Hi cũng tự nhiên mà đỏ lên mà cô không biết.
Bé Mây đã để ý cô từ lúc Ninh Hi bước vào, nó nhanh nhẹn chạy ra rồi nhìn cô với ánh mắt như dò xét gì đó từ cô, nó bẽn lẽn hỏi:
- Chị đang yêu à?
Ninh Hi giật mình nhìn sang Mây, cô cau mi tâm lại rồi đáp:
- Con bé này, em lo mà làm việc đi, không khéo chị lại trừ tiền lương của em đấy.
Bé Mây nghe Ninh Hi nói vậy cũng không sợ là mấy, nhiều lần nó chọc cô, Ninh Hi cũng đều nói vậy rồi cho qua. Mây lúc này xích lại gần cô, huých vào vai cô rồi nói tiếp:
- Có phải chị đang yêu không? Có phải là anh chàng hôm qua không?
Ninh Hi sững sốt, nghe con bé nói đột nhiên cô lại có chút vui, cũng không hiểu sao nhưng rồi cô vội phản ứng rồi phản đối lại lời nói của Mây:
- Em nói linh tinh cái gì vậy? Làm sao chị có thể có gì với anh ta.
Mây nhanh hơn cô, cô bé đáp:
- Chị nói dối, em vừa thấy anh ấy chở chị đến đây mà. Vả lại ngày hôm qua anh ấy đến đây đợi chị rất lâu đấy, em đã nói là chị ấy có thể sẽ không đến nhưng anh ấy không chịu, đòi đợi chị. Rồi lúc anh ấy đi mua chút đồ thì cũng là lúc chị quay về.
- Anh ấy xem ra rất thích chị mà.
Ninh Hi có chút ngơ ngác, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô, cô đáp:
- Em làm việc đi, đừng lo gì về anh ta nữa.
Con bé Mây nhìn như rất muốn nói tiếp nhưng nhìn thấy vẻ mặt hơi xấu của Ninh Hi thì nó lại không nói gì nữa.
Ninh Hi cũng ngạc nhiên khi anh quay về Bắc Kinh, thậm chí còn có nhiều hành động khiến cô bất ngờ, ví dụ như nụ hôn vào sáng nay. Nhưng điều cô thắc mắc, không lẽ đã có gì xảy ra giữa Dung Tiên và Khiết Thần.
Bảy năm trước.
Di Tâm trước khi đi còn để cho cô một lời nói:
- Em đi mạnh khoẻ, đừng nhớ nhung gì nó nữa. Chị đi đây, nhớ cẩn thận nghe chưa?
Ninh Hi gật đầu mạnh, cô đáp:
- Em biết rồi.
Di Tâm đi cũng gần xa, sau đó lại ngoảnh mặt lại nhìn Ninh Hi, nói to:
- Nhớ về Thượng Hải thăm chị đấy nhé.
Ninh Hi cong môi mỉm cười, nếu như không có chuyện gì xảy ra thì cô cũng không cần phải nghe câu nói này từ Di Tâm.
Ninh Hi ngồi trên hàng ghế của sân bây, tâm trạng phải nói là không còn gì tồi tệ hơn. Bây giờ Ninh Hi mới dám khóc, vì lúc nãy có Di Tâm ở đây, sợ chị ấy buồn nên cô vẫn cố kiềm lại giọt nước mắt của mình nhưng bây giờ thì khác rồi. Ninh Hi khóc lớn đến mức nhiều người cũng nghe thấy, mọi người đều đổ ánh mắt về cô, xem cô với vẻ mặt hết sức thương hại.
Trong đầu Ninh Hi lúc này chỉ toàn kí ức của cô và Khiết Thần, thậm chí còn lúc Khiết Thần bắt cô phải xin lỗi Dung Tiên.
Rồi đột nhiên Ninh Hi đứng lên, cô cầm vali kéo đi, chạy một mạch ra khỏi sân bay rồi chạy ngay tới trường.
Lúc này tầm khoảng 8 giờ sáng, Ninh Hi đi tới trường với mục đích là gặp Khiết Thần lại lần cuối nhưng lúc cô đến trường thì gặp cảnh tượng không như cô đã mơ.
Ninh Hi phải nghĩ là Khiết Thần sẽ rất vui khi thấy cô quay lại, cô còn tưởng tượng ra khung cảnh anh nắm tay cô rồi bế bổng cô lên, rất vui mừng nhưng tiếc là Khiết Thần đang ôm Dung Tiên.
Căn phòng y tế này cứ như trốn thần tiên cho hai người họ ôm ấp nhau, thể hiện tình cảm. Khoảng khắc này khiến Ninh Hi chợt nhận ra một điều sự ra đi của cô chẳng làm thứ gì thay đổi cả.
Phong cảnh Thượng Hải vẫn rất đẹp, màu lá mùa thu rất tươi xanh. Mọi chuyện đều không thay đổi, kể cả tình cảm của cả hai người họ.
Lúc cô thấy Dung Tiên và Khiết Thần ôm nhau, cô cảm giác là Dung Tiên thấy được nhưng cô ta vẫn cố ý. Cũng đúng, chỉ là cô tưởng tượng ra thôi, chẳng ai yêu cô cả.
Khung cảnh hai người ôm nhau làm cho cô giống như mình là người bị thừa. Trong tình yêu này, cô đúng thật bị coi như người thứ ba hay giống như là nữ phụ trong tình yêu của hai người họ.
Ninh Hi kéo vali ra khỏi ngôi trường này, chỉ còn hai tháng nữa là cô tốt nghiệp nhưng dù một chút thôi, cô cũng không muốn trở lại đây nữa. Ninh Hi cũng thề rằng bản thân mình không bao giờ trở lại Thượng Hải một lần nữa.
Khoảng khắc cô bước ra khỏi ngôi trường, thời gian như bị đóng băng lại, lá vàng rơi, gió nhè nhẹ thổi làm bay mái tóc cô, từng bước chân nặng chịt bước ra khỏi cánh cổng, từ đó mà giọt nước mắt cô lần nữa lại rơi.
Chàng thiếu niên năm đó cô cùng hết lòng để yêu thương thì cũng dành hết lòng để yêu thương người con gái khác.