Xét thấy Hứa Hoài Hiên thực sự cần được quan tâm, Lâm Diệu nhanh chóng rời đi cùng Tần Chí, không làm tổn thương trái tim non nớt của Hứa Hoài Hiên.
Trở lại phòng, Tần Chí nghi hoặc hỏi: "Sao trẫm cảm thấy, sau khi Diệu Diệu gặp qua Hứa Hoài Hiên, lại vui vẻ hơn trước rất nhiều?"
Một người cao hứng không có cách nào che giấu được.
Lâm Diệu không thể nói mình đã tìm được một người bạn, chỉ có thể nói: "Đêm nay ta nói chuyện phiếm với cậu ta, cảm thấy khí sắc của cậu ta tốt hơn nhiều, cũng có tinh thần. Chờ cậu ta khỏe hơn, độc của ngươi có thể giải."
Lời này cũng không lừa Tần Chí, so với việc nhận biết Hứa Hoài Hiên, Tần Chí có thể giải độc không còn nguy hiểm tính mạng càng làm cho Lâm Diệu nhẹ nhõm hơn.
Lúc trước Hứa Hoài Hiên bị thương hôn mê, cậu luôn luôn lo lắng việc này, trong lòng trước sau không yên.
Tần Chí nghe vậy không nghi ngờ, y biết rõ những lo lắng của Lâm Diệu mấy ngày nay.
"Trẫm không sao." Tần Chí nhẹ ôm lấy Lâm Diệu, cúi đầu hôn tóc cậu: "Trẫm còn muốn cùng Diệu Diệu bạch đầu giai lão."
Lâm Diệu bị hôn đến ấm áp trong lòng, cậu nở nụ cười, lại trịnh trọng nói: "Nếu ngươi gạt ta, hoàng tuyền địa ngục, ta đều sẽ tìm ngươi tính sổ."
"Diệu Diệu hung dữ như vậy?"
"Phải. Cho nên ngươi không được phép rời xa ta."
"Trẫm sẽ không."
Hai người nói chuyện, bầu không khí lưu luyến tốt đẹp. Tần Chí thấy sắc trời đã muộn, liền giúp Lâm Diệu cởϊ áσ choàng, ôm cậu đi nghỉ ngơi.
Trước khi ngủ, Lâm Diệu còn nói về Huyền Điệp: "Lúc trước không có việc thì dính ta, từ khi đi vào dược cốc, thì thần long kiến thủ bất kiến vĩ*. Cũng không biết bay đi đâu, có khi một ngày cũng không thấy bóng dáng."
(*rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, ám chỉ sự bí ẩn)
Huyền Điệp thông hiểu nhân tính, tâm trí giống như một đứa trẻ, Lâm Diệu ở chung với nó lâu rồi, cũng sẽ coi nó như một đứa trẻ, không phải là con bướm bình thường.
Tần Chí nói: "Độc tính của Huyền Điệp mạnh, lại thông minh, không ai có thể hại nó, Diệu Diệu không cần quá lo lắng."
"Ta không phải lo lắng." Lâm Diệu nói thầm: "Dù thế nào cũng không thể không về nhà?"
Ai ngờ cậu vừa dứt lời, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.
Huyền Điệp từ ngoài cửa sổ bay vào, lập tức bay đến trước mặt Lâm Diệu.
Lâm Diệu giả bộ tức giận ngoảnh mặt làm ngơ, Huyền Điệp liền lo lắng đổi hướng, tiếp tục vòng quanh Lâm Diệu. Nó cũng nhận ra Lâm Diệu đang tức giận, bóng dáng di chuyển theo Lâm Diệu mang theo vài phần cẩn thận lấy lòng.
Sau khi trêu chọc một hồi, Lâm Diệu thấy nó chớp cánh bay trước mặt cũng rất đáng thương, liền đưa tay ra để nó đậu trên đầu ngón tay. Huyền Điệp thật cẩn thận thu hồi cánh, để tránh đυ.ng tới Lâm Diệu.
Lâm Diệu vươn tay chạm vào râu của nó: "Lúc vừa tới thì ngoan ngoãn, nhanh như vậy liền trở nên ham chơi? Rốt cuộc chạy đi đâu chơi? Mỗi ngày đều trở về muộn như vậy?"
Huyền Điệp cái hiểu cái không, nhưng cũng biết nó làm cho Lâm Diệu không cao hứng, chủ động thân mật cọ cọ lấy lòng Lâm Diệu.
Lâm Diệu thấy nó không sao cũng yên tâm. Cậu ngáp một cái, ý bảo Huyền Điệp ngoan ngoãn, sau đó cùng Tần Chí chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đêm nay Lâm Diệu ngủ rất ngon, có chuyện vui, lại không lo lắng tương lai, lúc tỉnh lại sắc trời đã hừng sáng, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, quang cảnh dược cốc tràn đầy sức sống.
Vết thương của Hứa Hoài Hiên hồi phục rất nhanh, không còn khi tốt khi xấu giống như lúc trước. Sự việc lần này khiến Hứa Hiện rất ngạc nhiên, trước đó ông đã quan sát tình trạng của Hứa Hoài Hiên, rõ ràng vết thương rất nghiêm trọng, nguy hiểm đến tính mạng. Sau đó, tình trạng của Hứa Hoài Hiên vẫn luôn không thấy chuyển biến tốt, thỉnh thoảng xuất hiện hôn mê.
Ông cảm thấy vô cùng khó giải quyết, nhưng không hiểu sao trong một đêm, tình hình của Hứa Hoài Hiên liền có chuyển biến tốt, chỉ trong vòng hai ngày, cậu ta đã có thể xuống giường và đi lại.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì đây cũng là một chuyện rất tốt đối với tất cả mọi người.
Sau khi Hứa Hoài Hiên bình phục, Hứa Hiện liền chuẩn bị giải độc cho Tần Chí.
Linh thú cũng hút đủ máu để chuyển hóa thành thuốc giải độc, cần cho Tần Chí uống càng sớm càng tốt, sau đó dùng nội lực làm tiêu tan độc tính trong cơ thể.
Cũng bởi vậy, Hứa Hiện lúc trước vẫn luôn khống chế, để tránh xúc tác thuốc giải độc sớm. Linh thú hiện giờ đã hút đủ máu, chỉ cần hút một lần, là có thể sinh ra thuốc giải.
Việc này không nên chậm trễ, việc giải độc phải được tiến hành ngay lập tức.
Kỳ thật linh thú hút không phải máu bình thường, mà là tinh huyết trong cơ thể con người. Trong quá trình này Hứa Hoài Hiên sẽ trở nên suy yếu, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Hứa Hoài Hiên trúng kiếm, dù chưa làm tổn thương đến chỗ hiểm, vẫn nguy hiểm tính mạng.
Trước khi giải độc, đám người Lâm Diệu lần đầu tiên gặp được linh thú Chuchu.
Nó lúc trước cũng bị thương, vẫn luôn chữa thương trị liệu.
Tận mắt nhìn thấy và nghe Hứa Hiện miêu tả rất khác nhau, bản thân Chuchu đáng yêu hơn miêu tả, nó chỉ to bằng nắm tay, Hứa Hoài Hiên đặt trong lòng bàn tay, lông tóc trắng tuyết, lông xù xù. Nhìn thấy nhiều người như vậy, nó rất nhát gan mà vùi đầu trốn, chỉ lộ ra những chỗ khác với mọi người.
Lâm Diệu thấy nó đáng yêu như vậy, kỳ thật rất muốn sờ nó, nhưng lại sợ dọa đến nó, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.
Nhưng đúng lúc này, Huyền Điệp nấp dưới phát quan của Lâm Diệu bỗng nhiên bay ra, nó lập tức bay về phía Chuchu, vòng quanh vài vòng, sau đó Lâm Diệu kinh ngạc phát hiện Chuchu nhát gan đột nhiên nâng đầu lên, con ngươi đen nhánh lộ ra vẻ vui mừng.
Lâm Diệu cuối cùng cũng biết, Huyền Điệp lúc trước luôn mất tích rốt cuộc đã bay đi đâu.
Cậu nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới, Huyền Điệp lại chơi cùng Chuchu. Hai chúng nó thuộc chủng tộc khác nhau, một cái có độc, một cái có thể giải độc, cũng không biết làm thế nào chơi cùng nhau.
Lâm Diệu nhìn cảnh này thật sự không biết nên nói gì.
Huyền Điệp bay vòng quanh Chuchu, dường như đã sớm đạt được sự đồng thuận nhất định, Huyền Điệp lại nhanh chóng bay trở về bên cạnh Lâm Diệu, dùng hành động ý bảo cậu đi theo mình.
Lâm Diệu không ngần ngại đi theo Huyền Điệp, đến bên cạnh Chuchu.
Chuchu lần này không cũng không sợ cậu, khi cậu đưa ngón tay qua, liền chủ động lại gần thân mật mà cọ cọ.
Lâm Diệu vuốt Chuchu, trong lòng ấm áp dào dạt cảm thấy rất thỏa mãn. Chuchu sờ vào rất mềm mại, giống như sờ mèo con.
Nguyện vọng có thể thực hiện, Lâm Diệu cũng không làm Huyền Điệp thất vọng, quay đầu khen ngợi nó.
Huyền Điệp được khen rất tự hào đắc ý.
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, quá trình giải độc chính thức bắt đầu.
Vào ngày giải độc, Tần Chí, Hứa Hiện, Hứa Hoài Hiên và Chuchu đều phải vào mật thất đã chuẩn bị trước. Việc giải độc cần khoảng canh giờ, trong lúc này không được có người ngoài làm phiền, nếu không bọn họ đều sẽ bị nguy hiểm tính mạng.
Sau khi Phó Lẫm rời đi, nơi này kỳ thật cũng không an toàn, bọn chúng có thể cử người đến bất cứ lúc nào.
Nhưng việc giải độc sắp diễn ra, nhất thời cũng không có nơi nào tốt hơn, sau khi đám người Tần Chí suy xét, đơn giản dùng kế vườn không nhà trống, chuẩn bị dàn dựng rằng bọn họ đã rời đi nơi đây, nhưng kỳ thật bọn họ lại đã sớm trốn trong mật thất.
Lâm Diệu đưa Tần Chí đi vào mật thất, cậu lo lắng cho Tần Chí, Tần Chí cũng lo lắng cho cậu.
"Ngươi ở bên ngoài phải cẩn thận, nếu thật sự có nguy hiểm nhớ rõ trước tiên trốn đi, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được ra ngoài." Tần Chí nghiêm túc dặn dò cậu: "Ngươi cần phải lấy mình làm trọng trước, biết không?"
Lâm Diệu gật đầu, nắm chặt tay Tần Chí, khó giấu được vẻ lo lắng căng thẳng: "Ta biết. Ngươi cũng vậy, nhất định không thể có chuyện, ta ở bên ngoài chờ ngươi ra."
Tần Chí cười nói: "Yên tâm, trẫm sẽ không sao."
Hai người nói mấy câu, Lâm Diệu và Ngụy Lăng Dương liền rời khỏi mật thất. Gian mật thất này ẩn trong một khu nhà kho, không gian kéo dài xuống phía dưới, cho dù có người tìm tới, cũng không dễ dàng tìm được.
Ra khỏi mật thất, Lâm Diệu và Ngụy Lăng Dương trở lại phòng, kiên nhẫn chờ mọi người ra ngoài.
Ngụy Lăng Dương theo sát Lâm Diệu, nhiệm vụ hiện tại của hắn chính là bảo vệ an toàn cho Lâm Diệu.
Lâm Diệu ngồi bên cạnh bàn, tinh thần chăm chú bứt rứt, trong đầu đều là tình hình hiện tại của Tần Chí.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, càng để ý thì thời gian trôi càng chậm.
Lâm Diệu lúc này cảm thấy đứng ngồi không yên, sống một ngày như một năm, chỉ ngóng trông thời gian có thể trôi qua nhanh chút, Tần Chí có thể bình yên vô sự ra ngoài.
Ngụy Lăng Dương ở trong phòng một hồi, liền đi ra nhìn xung quanh.
Lâm Diệu gật đầu, chờ Ngụy Lăng Dương đi rồi, bắt đầu thầm cầu nguyện cho Tần Chí.
Không ngờ cậu còn đang cầu nguyện, Ngụy Lăng Dương đột nhiên nhanh chóng đẩy cửa vào, vẻ mặt nghiêm túc: "Hoàng hậu, có người tới."
Sắc mặt của Lâm Diệu cũng thay đổi theo: "Có thể nhìn thấy có bao nhiêu người không?"
"Có khoảng bảy tám người, lúc này đang đi về hướng dược cốc, thân thủ không tồi, thần chỉ nhìn từ xa chứ không dám lại quá gần."
Trái tim Lâm Diệu chùng xuống, phản ứng đầu tiên là Tần Chí và những người khác có ổn không.
Ngụy Lăng Dương nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, lo lắng nói với Lâm Diệu: "Việc này không nên chậm trễ, hoàng hậu nên trốn đi trước. Thần sẽ xem tình hình, nếu bọn họ phát hiện mật thất, thần nhất định bảo vệ an nguy cho bệ hạ bằng tính mạng của mình."
Lâm Diệu biết nặng nhẹ, nhanh chóng trốn vào hầm dưới giường với sự giúp đỡ của Ngụy Lăng Dương. Hầm này không phải để cất giữ lương thực, mà được chuẩn bị đặc biệt cho bất cứ tình huống nào.
Không gian căn hầm chật hẹp, tối đen như mực, Lâm Diệu ở gần khe hở giữa nền gạch, có thể mơ hồ nghe được chút âm thanh.
Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, Lâm Diệu âm thầm tính thời gian, lúc này còn khoảng nửa canh giờ nữa mới giải độc xong, thời gian này không ngắn cũng không dài. Nhưng dù sao cũng tuyệt đối không thể để cho những thích khách này làm gián đoạn việc giải độc.
Không biết đã đợi bao lâu, Lâm Diệu chợt nghe thấy tiếng đẩy cửa đi vào.
Bước chân của kẻ tìm kiếm trong phòng rất nhẹ, chỉ có thể nghe thấy tiếng động nhỏ, khi tiếng bước chân ngừng ở mép giường, Lâm Diệu ngừng thở, trong phút chốc trái tim sắp nhảy ra ngoài.
Cũng may kẻ kia cũng không dừng lại lâu, không phát hiện hầm dưới giường, nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng.
Sợi dây căng chặt trong tâm trí Lâm Diệu cuối cùng hơi thả lỏng.
Cậu đợi một lúc, thấy không có ai vào phòng, liền thử thoáng nhấc gạch lên, để có thể nghe được nhiều động tĩnh bên ngoài.
Đám người kia dường như tìm kiếm tất cả các phòng, nhưng không tìm được bất cứ kẻ nào, liền bắt đầu hoài nghi bọn họ có phải đã rời đi hay không, chuẩn bị nhanh chóng đuổi theo hướng trở về cung.
Lâm Diệu nghe được cũng thấp thỏm, chỉ hy vọng những người này có thể không chút nghi ngờ rời đi.
Sau đó cậu nghe được tiếng xoay người lên ngựa, xem ra những người này cũng đang chuẩn bị đi.
Cố tình đúng lúc này, Lâm Diệu lại đột nhiên nghe được một giọng nói thô lỗ vang lên: "Phóng hỏa! Đốt chỗ này cho ta!"
Nếu không tìm được người, giữ lại nơi này cũng vô ích.
Tim của Lâm Diệu nhảy dựng, không ngờ đám người này lại diệt tận gốc như vậy, hô hấp của cậu phút chốc trở nên gấp gáp, cả người đều bị bao phủ trong một cơn hoảng loạn.
Cậu biết rõ không thể để những người này phóng hỏa, nếu ngọn lửa bao quanh mật thất, đám người Tần Chí dù không bị gϊếŧ, cũng sẽ sống sờ sờ bị ngạt thở chết.
Nhưng Lâm Diệu vẫn chưa vội vã hành động, hiện tại tầm nhìn của cậu hạn chế, không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, nên đợi Ngụy Lăng Dương rồi mới hành động.
Sau đó, Lâm Diệu vẫn luôn hết sức chăm chú nghe động tĩnh bên ngoài.
Cậu có thể nghe được có rất nhiều tiếng bước chân đến và đi, không biết làm cái gì.
Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng rút kiếm, đám thích khách kia hô lớn "Có người" "Bắt lấy hắn", hai bên nhanh chóng giao chiến.
Lâm Diệu lập tức hiểu Ngụy Lăng Dương không có lựa chọn nào khác là đánh nhau.
"Huyền Huyền." Lâm Diệu nói nhỏ với Huyền Điệp đi trợ giúp Ngụy Lăng Dương một tay, nói xong lại nghiêm túc nói: "Phải dựa vào ngươi đấy."
Huyền Điệp vỗ cánh bay lên, dừng trước mặt Lâm Diệu một lát, tiếp theo từ khe hở kia bay ra ngoài.
Lâm Diệu nhìn theo Huyền Điệp bay xa, sau đó không có cách nào trốn ở đây, do dự vẫn chậm rãi bò ra khỏi hầm.
Cậu cũng nhận thức được tình huống của mình hiện tại, không tùy tiện đi ra ngoài tặng đầu cho người ta, chỉ chuẩn bị xem tình hình để trốn, có thể giúp thì giúp, lượng sức mà đi.
Từ hầm bò ra, Lâm Diệu dính đầy tro bụi, hiện tại bụng cậu to không tiện cử động, động tác này cũng vất vả đến có chút thở hổn hển.
Lâm Diệu ôm bụng đi đến bên cửa sổ, lúc này đám thích khách kia đang bận đối phó với Ngụy Lăng Dương và Huyền Điệp, căn phòng của cậu lại rất hẻo lánh, bởi vậy căn bản không có người chú ý tới.
Xuyên qua cửa sổ, Lâm Diệu nhìn thấy Ngụy Lăng Dương đang đánh nhau với một đám người, trên mặt đất đã có vài thi thể.
Ngụy Lăng Dương võ công cao cường, nhưng hai tay ko đánh lại bốn tay, cũng hơi vất vả trước đòn tấn công của những người này, cũng may sau có Huyền Điệp ra tới, giải quyết khốn cảnh của hắn.
Ngụy Lăng Dương cũng không ngờ Huyền Điệp trông nhỏ bé lại có sức mạnh kinh khủng như vậy, những thích khách phía sau hiển nhiên cũng đã nhận ra, quát bảo tránh xa con bướm, không dám lại gần.
Ngoài ra, Lâm Diệu còn chú ý tới ngọn lửa đã bùng lên, rõ ràng đây cũng là nguyên nhân Ngụy Lăng Dương bất đắc dĩ phải ra tay.
Nơi bọn chúng đốt đầu tiên chính là phòng bên cạnh phòng kho, lúc này ngọn lửa theo gió thổi ngày càng cháy mãnh liệt, thấy sắp đốt tới phòng bên cạnh mật thất.
Lâm Diệu nhìn Ngụy Lăng Dương bị đám thích khách đó quấn lấy không có biện pháp thoát thân, lại nhìn ngọn lửa đang lan tràn, chẳng mấy chốc sẽ bao vây mật thất, tức khắc gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
Ngọn lửa bùng lên dữ dội, nhiệt độ xung quanh tăng cao, phòng ốc cũng phát ra tiếng động tanh tách.
Lâm Diệu lo lắng đến mức trán cũng đổ mồ hôi, chỉ có thể ép mình bình tĩnh lại.
Cậu nhìn thấy phòng ốc đang cháy lung lay sắp đổ, đặc biệt là xà nhà bị lửa đốt lúc này đã có dấu hiệu đổ sập về hướng mật thất.
Nếu xà nhà sụp đổ, ngọn lửa nháy mắt sẽ tràn vào mật thất.
Trong đầu Lâm Diệu nhanh chóng hoạt động, nhận ra mình không thể để cho xà nhà kia sụp đổ.
Trong khoảnh khắc cậu đã nghĩ ra sách lược. Hiện tại những người đó đang bận đối phó với Ngụy Lăng Dương và Huyền Điệp, cậu chỉ cần cẩn thận một chút thì không ai chú ý đến. Tất cả những gì cậu cần phải làm là chạy vào nhà kho bằng tốc độ nhanh nhất.
Cậu nhớ trong phòng có một ít gỗ, chỉ cần dùng thanh gỗ đỡ xà nhà, hơi đổi hướng sập của xà nhà, tránh rơi vào hướng của mật thất là có thể bình yên vô sự.
Nghĩ xong, Lâm Diệu đã không có thời gian do dự, cậu sờ bụng, trấn an bảo bảo đang sợ hãi, sau đó thận trọng đi vào nhà kho từ phía sau.
Trong quá trình này trái tim của Lâm Diệu như bị đình trệ, nín thở không dám thở mạnh, cũng may mọi việc diễn ra suôn sẻ, cậu bước vào phòng qua cửa sổ mà không bị ai chú ý tới.
Tiến vào phòng, Lâm Diệu liền cảm nhận được một trận nhiệt, cả căn phòng như được đặt trên một bếp lò.
Cách cửa sổ, cậu nhìn thấy xà nhà bị thiêu cháy lung lay sắp đổ, sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào, bao phủ căn phòng cậu đang ở vào lúc này.
Lâm Diệu không do dự, cũng không rảnh lo bảo bảo trong bụng, trước tiên cậu nhanh chóng tìm kiếm gỗ có thể làm giá đỡ.
Trong nhà kho chất rất nhiều gỗ, Lâm Diệu nhanh chóng chọn một thứ thích hợp trong đó, khó khăn kéo nó đến bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, xà nhà bị ngọn lửa cháy lan tiếp tục nghiêng, nó đã bị ngọn lửa thiêu rụi mất đi vững chắc, lúc này không chịu nổi sắp ngã.
Quả thật nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Diệu dùng hết sức lực nâng miếng gỗ lên, một đầu chống vào mép cửa sổ, đầu kia chống vào xà nhà.
Xà nhà vốn đổ sang hướng bên này bởi vì gặp trở ngại, lắc lư rồi ngã sang bên kia.
Gỗ rơi xuống, Lâm Diệu nhìn cảnh này dựa vào tường dùng sức thở dốc, trong khoảnh khắc cảm giác như thoáng gặp qua tử thần.
Nhưng mà không đợi Lâm Diệu hít một hơi, có thích khách chú ý tới động tĩnh bên này, nhanh chóng cầm kiếm lao về phía Lâm Diệu.
Kiếm thế quyết liệt, kiếm phong sắc bén.
Lâm Diệu vội vàng lắc mình tránh đi, nhưng một kiếm tiếp theo của đối phương đâm tới không ngừng.
Lâm Diệu lại một lần nữa kịp tránh thoát, xoay người lấy chiếc ghế gỗ ném về hướng người nọ. Ghế gỗ trước một giây chạm vào đối phương, bị kiếm trực tiếp chém thành hai nửa.
Hai bên thực lực cách xa, Lâm Diệu có thể tránh thoát mấy chiêu đã là cực hạn, cậu nặng nề, không linh hoạt giống ban đầu, cũng ngày càng khó khăn đối phó, cánh tay thậm chí còn bị lưỡi kiếm cắt trúng, máu đỏ thấm vào áo chảy ra ngoài.
Lâm Diệu bị ép đến góc tường, nhìn thấy một nhát kiếm lại đâm tới, nhưng đã không thể tránh khỏi.
Ngụy Lăng Dương ở phía xa nhìn thấy cảnh tượng này, khoảnh khắc hai mắt muốn nứt ra, không dám tưởng tượng nếu Lâm Diệu xảy ra chuyện, hắn sẽ giải thích với bệ hạ như thế nào.
Hắn đột nhiên vung kiếm đẩy lui đối thủ, muốn đi cứu Lâm Diệu, nhưng lúc này đã có người đứng trước mặt hắn che lại.
Giữa không trung, Huyền Điệp liều mạng vỗ cánh bay về phía Lâm Diệu, nhưng vẫn còn một khoảng cách rất xa.
Lưỡi kiếm bay tới trong tích tắc, đầu óc Lâm Diệu nhất thời trống rỗng, cho rằng mình hẳn phải chết. Trước khi chết cậu dùng hai tay ôm chặt bụng của mình, chỉ cảm thấy mình thật có lỗi với hài tử sắp chào đời này.
Nhưng cậu làm như vậy để cứu mạng sống của đám người Tần Chí, cậu cũng hoàn toàn không hối hận.
Nhưng tử vong trong tưởng tượng cũng không đến, trước khi thanh kiếm kia đâm vào cơ thể Lâm Diệu, đã bị chặn lại bởi một thanh kiếm khác.
Lâm Diệu theo thanh trường kiếm kia nhìn lại, liền thấy cứu mình là một người che mặt, thoạt nhìn rất trẻ tuổi, chỉ là ánh mắt lại rất lạnh lùng, không có một tia cảm xúc, giống như hàn băng. Hơn nữa, Lâm Diệu còn chú ý tới hắn có một nốt ruồi ở khóe mắt.
Cậu thoáng chốc sửng sốt, nhìn chằm chằm nốt ruồi kia một hồi lâu.
Người đến giải cứu Lâm Diệu có võ công hơn xa thích khách, kiếm pháp của hắn xảo quyệt sắc bén, mỗi chiêu đều chỉ để gϊếŧ người.
Thích khách nhanh chóng bị hạ gục, bị kiếm xuyên qua thân thể.
Người nọ rút kiếm ra, không thèm liếc mắt nhìn thích khách kia một cái. Khi hắn gϊếŧ người thậm chí không hề thay đổi biểu cảm, cả người càng giống như một tượng điêu khắc lạnh băng.
Lâm Diệu nắm chặt cánh tay bị thương, nhìn người nọ, đột nhiên hỏi: "Ngươi là Phó Lẫm?"
Phó Lẫm nghe vậy xoay người, nhìn Lâm Diệu có chút kinh ngạc.
Lâm Diệu ngay lập tức xác định rằng người này thực sự là Phó Lẫm, chỉ là cậu không nghĩ ra Phó Lẫm đã rời đi, tại sao quay lại, còn lựa chọn cứu cậu.
"Hứa Hoài Hiên ở đâu?" Phó Lẫm khàn giọng nói.
Vừa nói, hắn vừa kéo khăn che mặt xuống, dưới khăn che mặt là một khuôn mặt rất soái khí góc cạnh rõ ràng, chỉ là từng tấc da thịt của hắn đều lộ ra hàn khí, lạnh như băng, cự tuyệt người ngàn dặm.
Lâm Diệu trầm ngâm không nói, cậu đang suy nghĩ về mục đích của Phó Lẫm lần này tới tìm Hứa Hoài Hiên, nếu hắn còn muốn gϊếŧ Hứa Hoài Hiên, vừa rồi không cần thiết cứu mình.
Cậu ngẫm nghĩ, một ý tưởng không thể tưởng tượng đột nhiên xuất hiện trong đầu.
Lâm Diệu nghĩ Phó Lẫm lần này lại đây, không chừng là hối hận. Hắn có lẽ là sau khi động thủ với Hứa Hoài Hiên, mới đột nhiên nhận ra tầm quan trọng của Hứa Hoài Hiên, bởi vậy vội vã chạy tới tìm.
Hắn cứu mình cũng là vì Hứa Hoài Hiên. Rốt cuộc Phó Lẫm rất rõ ràng về thân phận của cậu.
"Ngươi còn tìm Hứa Hoài Hiên làm gì?" Lâm Diệu hỏi.
Nếu không phải Phó Lẫm, Hứa Hoài Hiên lại làm sao bị thương, còn suýt nữa thì chịu không nổi. Cho dù Phó Lẫm mới vừa cứu mình một mạng, Lâm Diệu cũng khó có ấn tượng tốt về hắn.
Phó Lẫm lạnh lùng nói: "Đây là chuyện của ta và hắn, không liên quan đến ngươi."
Lâm Diệu đột nhiên tức giận cười: "Hứa Hoài Hiên cứu ngươi, còn xem ngươi như bằng hữu, ngươi lại xuống tay gϊếŧ hắn, hiện tại lại chạy tới tìm hắn, ngươi coi hắn là cái gì?"
Phó Lẫm trầm mặc không nói gì, có lẽ không có gì để nói.
"Ngươi vừa mới cứu ta một mạng, ta rất cảm kích. Nhưng ngươi nên đi đi." Lâm Diệu nói: "Ngươi đã không có cơ hội gặp lại Hứa Hoài Hiên."
Khi nói câu cuối cậu đã cố tình lẫn lộn một chút ý tứ, muốn cho Phó Lẫm hiểu lầm.
Mà trên thực tế Phó Lẫm cũng thực sự hiểu lầm, trên khuôn mặt thoạt nhìn lạnh băng không cảm xúc của hắn nháy mắt xuất hiện vẻ khẩn trương, hoảng sợ.
"Không thể nào!" Phó Lẫm gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Diệu: "Ta căn bản không tổn thương đến chỗ hiểm của hắn, hắn không thể chết."
Lâm Diệu cười như không cười nhìn Phó Lẫm.
Với những lời này của Phó Lẫm và cảm xúc dao động của hắn, Lâm Diệu liền xác định suy đoán trước đó của mình.
Phó Lẫm chỉ sợ thực sự là hối hận trở về tìm Hứa Hoài Hiên. Trong thời gian ở chung, tình cảm của Phó Lẫm đối với Hứa Hoài Hiên có lẽ cũng không kém Hứa Hoài Hiên. Chỉ là hắn là sát thủ, từ nhỏ chịu giáo huấn, rất khó tin tưởng người khác, dẫn tới hắn sau khi động thủ, theo bản năng nghĩ thông suốt điều này.
Lâm Diệu lúc này lừa hắn rằng Hứa Hoài Hiên không còn nữa cũng là cố ý.
Phó Lẫm đã hại Hứa Hoài Hiên thảm như vậy, Lâm Diệu cũng nhất định muốn hắn nếm thử loại mùi vị này, dạy cho Phó Lẫm một bài học đau đớn.
"Làm sao không thể nào? Ngươi thật sự không tổn thương đến chỗ hiểm của hắn, nhưng Hứa Hoài Hiên đang cung cấp tinh huyết cho linh thú, thân thể vốn suy yếu, hơn nữa hắn xem ngươi là bạn tốt, ngươi phản bội hắn, hắn đã bị đả kích, nản lòng thoái chí, căn bản là không còn hy vọng sống. Lúc trước ngươi có thể như vậy đối với hắn, hiện tại hối hận lại có ích lợi gì? Ngươi nên rời đi càng sớm càng tốt, nếu không đợi lát nữa sư phụ ra tới, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Lâm Diệu nói cũng là sự thật, đêm đó nếu cậu không trò chuyện với Hứa Hoài Hiên, Hứa Hoài Hiên có thể chống đỡ hay không thật đúng là khó nói.
Phó Lẫm giống như sét đánh giữa trời quang, bộ dạng vẫn không thể tin, không thể chấp nhận được, khó nén thất hồn lạc phách.
Hắn vẫn chưa quay đầu rời đi, chỉ là không thể tin được mà nhìn Lâm Diệu, thấp giọng lặp lại: "Không thể, chuyện này tuyệt đối không thể! Hắn làm sao có thể chết?"