Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân

Chương 73

Nơi xa phía chân trời, huyền nguyệt* treo cao, mặt đất bị hoàng hôn nặng nề bao phủ.

(*vầng trăng khuyết)

Ngụy Lăng Dương đứng trên nóc nhà cao, bầu không khí đặc biệt căng thẳng, như sợi dây căng, chạm vào là đứt.

Hắn giương cung tên lên, khom lưng, chợt kéo dây cung, bắn ra một mũi tên về phía Kỷ Duật.

Mũi tên dài mang theo nhuệ khí mạnh mẽ, thế như chẻ tre bổ ra không khí, thẳng tắp lao về phía trước.

Kỷ Duật đã sớm có chuẩn bị, khi nhìn thấy nhanh chóng phi thân lui về phía sau, tránh đi mũi tên sắc bén kia.

Hắn nhìn sâu vào mắt Ngụy Lăng Dương, biết hắn đã bại lộ, cũng cũng không dây dưa, xoay người muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Ngụy Lăng Dương ném cung tên, từ bên hông rút ra trường kiếm, phi thân xuống, mũi kiếm sắc bén hướng về phía Kỷ Duật, không hề có ý buông tha cho hắn.

Thanh kiếm trước mặt, Kỷ Duật không có lựa chọn nào khác ngoài việc cầm kiếm phản kích.

Ngụy Lăng Dương thế công sắc bén hung mãnh, lạnh lùng nói: "Tiểu nhân vô sỉ! Mấy năm nay ngươi đều gạt ta, uổng cho ta còn tín nhiệm ngươi, đề bạt ngươi. Ngươi gạt ta như vậy, hôm nay đừng hòng rời đi!"

Kỷ Duật trước kia tuy lầm lì ít nói, lúc này trên mặt lại lộ rõ

vẻ thù địch: "Tần Chí thí huynh sát phụ, tàn hại trung lương, hiện giờ ngươi đứng về phía hắn, là ai đúng ai sai? Ta làm điều này là vì tốt cho Tần quốc, là giúp Tần quốc loại trừ khối u ác tính, nghênh đón người có thiên mệnh."

"Người có thiên mệnh?" Ngụy Lăng Dương tấn công càng lúc càng sắc bén, cười nhạo nói: "Ta chỉ biết ban đầu Tần quốc đói khổ khắp nơi. Hiện giờ có thể quốc thái dân an, không ai dám khinh thường, đều là công của bệ hạ. Mà người có thiên mệnh theo như lời ngươi nói, lại chỉ biết trốn trong góc tối, làm chuyện ghê tởm như một con chuột."

"Đó là thời cơ chưa tới!" Kỷ Duật rít gào nói: "Chỉ có hắn có thể dẫn dắt Tần."

"Nhất phái hồ ngôn. Si tâm vọng tưởng*."

(*nói hươu nói vượn, hy vọng hão huyền)

Ngụy Lăng Dương lạnh lùng nói, ngưng tụ nội lực vào thân kiếm, trường kiếm áp sát Kỷ Duật.

Kỷ Duật phản kích không thành, chỉ có giơ kiếm phòng ngự, ai ngờ chiêu này của Ngụy Lăng Dương quá mức sắc bén hung ác, lại trực tiếp chặt đứt kiếm của hắn, sau đó mũi kiếm đâm thẳng vào người hắn không chút trở ngại.

Khi Kỷ Duật hàng phục*, bên ngoài trời đã mờ sáng.

(*chịu thua và chịu theo về với đối phương)

Ngụy Lăng Dương áp giải Kỷ Duật trở lại phòng, vẫn chưa vội đi gặp bệ hạ. Hiện tại bệ hạ và hoàng hậu chắc còn nghỉ ngơi.

Hắn dùng dây thừng trói Kỷ Duật ném tới phòng góc, sau đó ngồi xếp bằng trên giường, trong khoảng thời gian này, Kỷ Duật cũng từng có ý đồ châm ngòi ly gián, lại đều bị Ngụy Lăng Dương trực tiếp làm lơ.

Cuối cùng hình như phát hiện không tác động được Ngụy Lăng Dương, Kỷ Duật rốt cuộc ngậm miệng.

Bởi vậy khi Lâm Diệu và Tần Chí tỉnh dậy, liền nhìn thấy Kỷ Duật đã bị trói tới.

Ngụy Lăng Dương bẩm báo đúng sự thật những gì đã xảy ra đêm qua, sau đó đưa tờ giấy đã chặn lại cho Tần Chí.

Lâm Diệu tò mò xem, liền thấy bên trên viết: Thân phận bại lộ, thỉnh cầu rút lui.

Ngoài ra, còn viết thêm vị trí khách điếm hiện tại bọn họ đang ở.

Có tờ giấy này làm vật chứng, thân phận mật thám của Kỷ Duật không còn nghi ngờ.

"Thái giám kia là ngươi gϊếŧ?" Lâm Diệu hỏi.

Kỷ Duật biết khó thoát cái chết, cũng rất thản nhiên bình tĩnh: "Là ta. Tên ngu xuẩn kia tham sống sợ chết. Ta không gϊếŧ hắn thì hắn sớm khai ra ta."

Lâm Diệu nhíu mày, nhìn Kỷ Duật ánh mắt hờ hững: "Ngươi vì sao phải làm như vậy?"

Kỷ Duật liếc Tần Chí: "Cái này còn cần hỏi sao? Đương nhiên là ta muốn mạng của hắn."

Lâm Diệu tràn đầy tức giận, chuẩn bị nói chuyện đã bị Tần Chí túm chặt.

Tần Chí trấn an mà sờ đầu Lâm Diệu, tóc cậu mềm mại, sờ vào cảm giác rất thoải mái. Sau khi sờ xong, Tần Chí trầm giọng nói: "Là ai sai bảo ngươi?"

Kỷ Duật cười nhạo, nghe vậy không nói lời nào, chỉ bày ra vẻ mặt xương rất cứng, đánh chết ta cũng sẽ không nói.

Tần Chí không biết đã gặp qua bao nhiêu người tự cho là xương rất cứng như vậy, vẻ mặt cũng không thay đổi, chỉ phất tay để Ngụy Lăng Dương dẫn người đi, đừng làm bẩn ánh mắt của hoàng hậu. Bất luận dùng phương pháp gì, đều phải cạy miệng Kỷ Duật.

Y tin Ngụy Lăng Dương có rất nhiều biện pháp làm Kỷ Duật mở miệng nói chuyện, dù sao rất nhiều thời điểm chết cũng không sợ, đáng sợ chính là sống không bằng chết.

Ngụy Lăng Dương nhận lệnh kéo Kỷ Duật xuống thẩm vấn.

Sau khi Lâm Diệu dùng xong điểm tâm với Tần Chí, Ngụy Lăng Dương lại trở về phục lệnh*.

(*báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh)

"Đã khai tất cả sao?" Tần Chí hỏi.

Ngụy Lăng Dương gật đầu: "Cái gì có thể nói đều nói, thần thấy hắn thật sự không có gì để nói, liền như hắn mong muốn mà cho hắn đi sảng khoái."

Lâm Diệu nghe vậy sửng sốt, tự hỏi Kỷ Duật vừa rồi còn vịt chết vẫn còn cứng mỏ*, tại sao ngoan ngoãn khai ra? Cũng không biết Ngụy Lăng Dương đã làm gì hắn.

(*Mỏ vịt vốn dĩ rất cứng, cho dù chết thì vẫn cứ cứng như vậy. Sau này mọi người dùng "vịt chết cứng mỏ" để chỉ người cãi chày cãi cối, chết cũng không nhận sai)

Cậu thử nghĩ, cả người đều thấy ê ẩm.

Quên đi, bí ẩn cũng tốt, hà tất sống thanh tỉnh.

Lâm Diệu nhanh chóng chọn từ bỏ tìm tòi nghiên cứu.

Ngụy Lăng Dương tiếp tục bẩm báo: "Theo Kỷ Duật khai, hắn cũng chỉ gặp người nọ từ xa qua một tấm rèm, bọn họ đều gọi người nọ là "chủ nhân", cũng không biết tên họ. Người nọ thường mang mặt nạ, giọng nói khàn khàn rất khó nghe. Người nọ cũng không thường tới Tần quốc, chỉ phái người truyền đạt mệnh lệnh. Nhưng Kỷ Duật nói, thủ đoạn của người nọ rất lợi hại, rất giỏi thao túng nhân tâm, hoặc dùng lợi ích dụ dỗ để điều khiển, quyền thế mà người nọ có thể nắm trong tay cũng rất mạnh, nhất định chức cao quyền trọng."

"Lần gặp mặt đó, Kỷ Duật có ấn tượng rất sâu, hắn cũng rất tò mò về chủ nhân mình nguyện trung thành. Xong việc còn lấy cớ đi tìm đối phương. Lại không ngờ trong lúc vô tình nghe được người nọ nói chuyện cùng những người khác. Kỷ Duật mơ hồ nghe người nọ nhắc tới mấy chữ "Tần", "tam ca", còn thấy được sườn mặt của người nọ. Hắn cũng là lúc này mới biết, người nọ sở dĩ mang mặt nạ, là vì khuôn mặt đã bị bỏng hủy dung. Chỉ là hắn sợ hãi, nhanh chóng bị phát hiện, không thể nghe thêm."

"Kể từ đó, Kỷ Duật vẫn chưa gặp lại đối phương. Chỉ nghe hắn truyền mệnh lệnh hành sự."

Ngụy Lăng Dương đã nói từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nói đến chi tiết còn miêu tả biểu hiện của Kỷ Duật ngay lúc đó, phán đoán những gì hắn nói là thật hay giả.

Lâm Diệu vắt óc suy nghĩ, cũng không có thể nghĩ ra nguyên tác lại có nhân vật bị hủy dung, chỉ có thể đặt hy vọng vào Tần Chí.

Tần Chí trầm ngâm suy tư, trong đầu thực sự hiện lên một người: "Trẫm nhớ, Tần Nghiêu có một biểu đệ bà con xa, tới kinh thành cậy nhờ Tần Nghiêu, cực kỳ hợp ý hắn, có cùng sở thích."

Ngụy Lăng Dương ngẩn người, cũng nhanh chóng nghĩ đến người này: "Quả thực. Người này tên là Tần Hựu, rất hâm mộ Tần Nghiêu, hai người cá mè một lứa. Tần Hựu gọi Tần Nghiêu là "tam ca". Bệ hạ hoài nghi, người nọ là Tần Hựu?"

Năm đó Ngụy Lăng Dương chưa được Tần Chí đề bạt làm thống lĩnh, chỉ là thị vệ của y, nhưng lại biết rõ hành vi hung tàn của hai người Tần Nghiêu và Tần Hựu.

Hắn thậm chí trực tiếp thấy cảnh Tần Nghiêu và Tần Hựu ngược đãi mèo, trên mặt nở nụ cười, giống như lấy việc gϊếŧ chóc làm thú vui.

Hiện tại ngẫm lại Ngụy Lăng Dương còn có chút hoảng hốt.

Tần Chí gật đầu: "Nếu người đó là Tần Hựu, những việc này sẽ hợp lý."

Ác niệm của Tần Hựu không yếu hơn Tần Nghiêu, nhưng hắn sinh ra đã nhát gan sợ hãi, trong đầu có nghĩ như thế nào, cũng không dám thực sự ra tay hành động, cho đến khi gặp được Tần Nghiêu.

Tần Nghiêu dám làm ác còn không kiêng nể gì như thế, rất dễ dàng trở thành đối tượng học tập kiêm thần tượng của Tần Hựu. Tần Nghiêu nói cái gì hắn liền làm cái đó.

Tần Hựu sợ là kế thừa hơn phân nửa những suy nghĩ và hành vi biếи ŧɦái của Tần Nghiêu, còn tôn sùng như vật quý.

Hắn cho là Tần Nghiêu do thần hắc ám dẫn dắt, nghĩ cũng biết, Tần Chí khiến Tần Nghiêu chết thảm như vậy, Tần Hựu có thể nào không phẫn hận, có thể nào chịu để yên.

Nhưng lúc ấy sau khi trừng phạt Tần Nghiêu, Tần Chí rõ ràng hạ lệnh phóng hỏa đốt phủ Tần Hựu, còn xác nhận hắn đã chết, tại sao bây giờ hắn vẫn còn sống?