Cường Đại Chiến Y

Chương 957: Thay đổi bất ngờ

Đường Sở Vị không định hấp thu Phượng Nguyên nữa. Bởi vì cô muốn giao lại cho Giang Cung Tuấn, để Giang Cung Tuấn bước vào cảnh giới cao hơn.

Trần Vũ Yến đã hấp thụ Phượng Nguyên được vài ngày, thực lực của cô ta cũng trở nên mạnh mẽ hơn, hiện tại cô ta cảm thấy mình cũng có thể tiến vào cảnh giới thứ chín, đối với cô ta như vậy là đủ rồi, cô ta không muốn hấp thu Phượng Nguyên lực nữa.

“Anh Giang, em không luyện nữa”

“Được.” Giang Cung Tuấn gật đầu.

Anh càng tu luyện nhiều, anh càng cần nhiều sức mạnh hơn. Một nửa còn lại chỉ đủ để anh thoát khỏi phong ấn thứ ba. Anh không nhàn rỗi mà tiếp tục tu luyện. Tuy nhiên, Đường Sở Vi và Trần Vũ Yến không tiếp tục ở lại đây, mọi chuyện ở đây đã ổn thỏa, cả hai quyết định rời đi đến Nam Cương.

Trong nháy mắt, hai tháng nữa trôi qua. Giang Cung Tuấn đã tu luyện ở Thiên Sơn quan được nửa năm. Trong sáu tháng qua, sức mạnh của anh đã có thay đổi.

Một đêm ở núi Bất Chu.

“Bùm!” Một tia sét đột ngột từ trên trời đánh xuống, tia sét đánh thẳng vào một cây cổ thụ, chẻ cái cây thành nhiều mảnh trong tích tắc. Nhưng ngay lúc này, cái cây bỗng bén rễ sau đó đâm chồi nảy lộc. Trong khoảng thời gian ngắn, chồi non mọc lên, những chồi non này chứa đựng linh khí hùng vĩ của đất trời. Thái Thụy Anh là người đầu tiên cảm nhận được khí tức đó, anh nhanh chóng lao về phía ngọn cây, đứng ở đằng xa cẩn thận quan sát.

Dưới cái nhìn của anh ta, chồi non nhanh chóng lớn lên, chẳng mấy chốc đã trở thành một cây lớn cao chừng mười hước. Tốc độ này quá nhanh, chỉ mất chưa đầy mười phút để phát triển từ chồi non thành cây. Thái Thụy Anh hoàn toàn bị sốc.

“Người ta nói trên trái đất có rất nhiều cơ hội, quả nhiên đúng như vậy. Bây giờ phong ấn còn chưa được mở ra, đã xảy ra những chuyện kỳ diệu như vậy. Khí tức trời đất chứa trong cây này quá dồi dào. Mình chưa bao giờ nhìn thấy nó. Một khi cây này ra hoa và kết trái, nó sẽ là loại quả có chứa linh khí” Bây giờ Thái Thụy Anh bắt đầu mong chờ nó.

Dưới sự theo dõi của anh ta, cây nở hoa đột ngột, nở ra những bông hoa màu tím, Luồng ánh sáng màu tím xông thẳng lên trời, chiếu sáng cả bầu trời đêm, sau đó hương thơm quyến rũ tràn ngập, thậm chí trong hương thơm này còn ẩn chứa năng lượng dồi dào.

“Ha ha. Nhìn thấy cảnh này, Thái Thụy Anh cười lớn vì phấn khích.

Kể từ khi đánh bại đám người trái đất nửa năm trước, con người trái đất đã rút khỏi núi Bất Chu, nhưng vẫn còn rất nhiều chiến binh ở gần đây, hình ảnh xuất hiện ở núi Bất Chu cũng được các chiến binh dưới chân núi nhìn thấy. Chỉ trong vòng một đêm ngắn ngủi, sự việc biến hóa khôn lường đã lan ra khắp thế giới.

Nam Hoang, Thiên Sơn quan.

Đường Sở Vi vội vàng chạy tới, kêu to: “Chồng ơi, xảy ra chuyện rồi!”

Giang Cung Tuấn nghe thấy tiếng kêu thì lập tức ngừng tu luyện, nhìn Đường Sở Viản vội vàng chạy tới, hỏi: “Làm sao vậy, có chuyện gì sao?”

Đường Sở Vi nhanh chóng nói: “Đêm qua có một cảnh tượng lạ ở núi Bất Chu, có ánh sáng lạ màu tím chiếu lên bầu trời, sau đó là hương thơm.

Hương thơm lan tỏa ra khỏi núi Bất Chu gây chấn động khắp đất nước, thậm chí cả thế giới. Bây giờ những cường giả đang gấp rút đi tới núi Bất Chu”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn khẽ nhíu mày.

Đường Sở Vị tiếp tục nói: “Bây giờ thế giới bên ngoài đang lan truyền rằng quả linh khí đã xuất hiện ở núi Bất Chu”

Giang Cung Tuấn không thấy ngạc nhiên mấy khi quả linh khí xuất hiện ở núi Bất Chu. Bởi vì núi Bất Chu là nơi bị phong ấn, linh khí của đất trời ở đây gấp vô số lần linh khí của thế giới bên ngoài.

“Chồng, anh đi xem sao đi?” Đường Sở Vi hỏi.

Giang Cung Tuấn thật sự không muốn đi. Bởi vì anh chưa cảm nhận được sự tồn tại của phong ấn thứ ba, ngay cả khi sức mạnh của anh tăng lên, anh cũng không thể cạnh tranh với thánh nữ Vô Hư môn và Thái Thụy Anh của Thiên Tuyệt Môn. Nhưng nếu anh không đi, vật thần thánh này sẽ thực sự rơi vào tay của thánh nữ Vô Hư Môn hoặc Thái Thụy. Anh bắt buộc phải đi. Dù sức lực mất đi cũng phải kiểm tra tình hình, biết đâu lại được chút lợi lộc.

“Đi” Nghĩ xong anh đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết, nói: “Bất kể như thế nào anh cùng phải đi xem.”

“Ừ” Đường Sở Vi gật đầu. Sau đó, cả hai nhanh chóng rời đi.

Giang Cung Tuấn quay trở lại Nam Cương, cất đi chỗ Phượng Nguyên còn lại, sau đó cùng với Đường Sở Vi lên máy bay đến núi Bất Chu. Tốc độ của phi cơ rất nhanh, chỉ cần ba tiếng đồng hồ là có thể tới Bất Chu, mới mười một giờ sáng đã đến chân núi. Trên dãy núi xa, sương mù trắng xóa bao quanh. Trong màn sương trắng xóa có ánh sáng ngũ sắc đua nhau khoe sắc. Giang Cung Tuấn biết thần quang năm màu được phát ra từ một pho tượng thần kỳ, ở một nơi khác, vẫn còn ánh sáng tím. Tuy rằng nơi này còn cách núi Bất Chu không xa, nhưng Giang Cung Tuấn cũng ngửi thấy mùi thơm quyến rũ ẩn chứa năng lượng mạnh mẽ, anh hít một hơi liền cảm thấy sảng khoái.

“Thật tuyệt vời.” Giang Cung Tuấn không khỏi khen ngợi.

Khi Giang Cung Tuấn đến, dưới chân núi đã có rất nhiều người, nhưng những người này không dám bước vào trong núi. Bởi vì thánh nữ của Vô Hư môn đã có lời từ lâu, kẻ nào dám bước vào người của Vô Hư môn ngay lập tức gϊếŧ chết.

Mặc dù bây giờ thánh nữ của Vô Hư môn đã bị trục xuất khỏi núi Bất Chu, Thái Thụy Anh đang chiếm giữ núi Bất Chu, nhưng võ sĩ vẫn không dám tiến vào. Đúng lúc này, phía xa có vài người đi tới.

Người đứng đầu là một người phụ nữ mặc váy xanh, tay cầm một thanh trường kiếm, dung mạo quyến rũ khí chất xuất chúng. Theo sau cô là một vài đệ tử của Vô Hư môn.

Đây là thánh nữ của Vô Hư môn, Vô Cơ. Khi thánh nữ bước đến, cô ta nhìn thấy Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi. Tuy nhiên cô ta phớt lờ họ, đối với cô mấy võ giả trải đất không có gì đáng chú tâm, ngoại trừ Chiêu Tử Vương và Bách Hiểu Sinh.

“Thánh nữ, linh khí trời đất thật thơm, hơn nữa lại còn vô cùng mạnh mẽ. Đây nhất định là báu vật nổi tiếng nhất” Vô Côn nhìn ánh sáng màu tím phía xa, trên mặt lộ ra vẻ kích động.

Vẻ mặt của thánh nữ nghiêm túc. Bảo vật xuất hiện ở núi Bất Chu, nhưng cô ta cũng không phải đối thủ của Thái Thụy Anh thì làm sao có thể lấy được bảo vật?

Cô ta hít sâu một hơi, nói: “Đi, lên núi nhìn một chút.” Cô ta dẫn theo một vài đệ tử của Vô Hư môn vội vã đi về phía ngọn núi.

Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn nói: “Chồng, chúng ta đi thôi.”

“Không vội vàng” Giang Cung Tuấn hơi từ bỏ nói. Bây giờ sức lực của anh còn rất thấp, vẫn rất yếu.

“Chờ ông nội hoặc Bách Hiểu Sinh xuất hiện, nếu hai người này không xuất hiện, võ sĩ trái đất sẽ không thể lên núi Bất Cho dù chỉ một bước.”

Nghe vậy, Đường Sở Vi không nói nhiều, hai người đợi dưới núi.

Vào lúc này, Hư Vô, vị thánh của Vô Hư môn đã đưa các đệ tử của Vô Hư môn đến núi Bất Chu.

Trước khi lên núi, cô ta đã bị chặn lại.

“Dừng lại, cô đang làm gì vậy?” Một người mặc áo choàng đen lạnh lùng nói.

“Hừ” Thánh nữ Vô Hư môn hừ lạnh phất tay, trong lòng bàn tay xuất ra một cỗ lực lượng mạnh mẽ, trực tiếp đánh bay người này lên không trung.

Người áo đen ngã mạnh xuống đất ở đằng xa, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

“Cô đang làm gì đấy?” Một giọng nói vang lên. Ngay sau đó, Thái Thụy Anh xuất hiện.

Anh ta chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía Vô Cơ nhàn nhạt nói: “Vô Cơ, núi Bất Chu không còn thuộc về mấy người, mấy người đến đây làm gì?

Cô quên lời tôi nói lần trước rồi sao?”

Vô Cơ vẻ mặt âm trầm nhìn Thái Thụy Anh, nói: “Bây giờ có quả thần ở núi Bất Chu, anh muốn chiếm sao?”

“Ừ” Thái Thụy Anh nói, vô cùng ngông cuồng.

“Cho dù có liều mạng đến chết, chúng tôi cũng sẽ không bao giờ để cho anh chiếm được.”

Thánh nữ đột ngột rút kiểm tra, chỉ vào Thái Thụy Anh, nói: “Tôi biết anh rất mạnh, nhưng nếu tôi thực sự liều mạng thì cho dù có chết, tôi cũng phải làm anh thương tích đầy mình.”