Giang Cung Tuấn không biết phải trả lời thế nào.
Nghe được giọng nói oán giận của Liên Anh, anh thêm dầu vào lửa, nói: “Đúng vậy, công chúa nói vô cùng đúng. ở tuổi này học tập, bài vở vẫn là chuyện quan trọng nhất, hiện giờ tôi cũng cực kỳ hối hận sao trước đây mình không học thêm thật nhiều thứ, để cho hiện tại trở thành một người hiểu biết ít, lại lỗ mãng.
Giang Cung Tuấn tự hạ chính mình, lại nâng Liên Anh lên, thuận lợi hóa giải cục diện xấu hổ.
Nhưng mà Liên Anh không hề vui vẻ.
Cô là công chúa của Đại Ưng, dòng dõi cao quý, tuy rằng còn chưa lớn lắm, mới chỉ có hai mươi tuổi nhưng đã có không ít quý tộc đến đây cầu hôn rồi.
Đến cả các hoàng tử của các quốc gia khác cũng đã đến cửa cầu hôn. Thế mà người đàn ông đến từ nước Đại Lan này lại từ chối cô.
“Giang Cung Tuấn, anh có ý gì, ý của anh là công chúa tôi đây không xứng với anh sao?” Khuôn mặt Liên Anh vẫn tươi cười, nhưng ẩn chứa sự tức giận, cô ngồi bên cạnh Giang Cung Tuấn nói.
Giang Cung Tuấn xấu hổ cười cười: “Công chúa, cô hiểu lầm rồi, thứ nhất tôi đã cưới vợ, thứ hai tôi không có hiểu biết nhiều, là một người lỗ mãng, là tôi không xứng với cô, thứ ba bây giờ cô nên lấy việc học tập, bài vở trở thành chuyện quan trọng nhất”
“Kết hôn rồi thì có sao, vẫn ly hôn được mà” Liên Anh cố tình nói, rồi giọng điệu ra lệnh cho anh: “Hiện tại anh lập tức ly hôn, cưới tôi”
“Chỉ sợ tôi không làm được điều này” Giang Cung Tuấn lắc đầu. “Anh..” Liên Anh hoàn toàn tức giận.
Cô nói những lời này với Giang Cung Tuấn chẳng qua chỉ để lấy lại mặt mũi, không thực sự có ý định gả cho Giang Cung Tuấn.
Thế mà Giang Cung Tuấn lại… “Mę ơi.” Liên Anh xoay người nhìn về phía nữ vương.
Ngô Huy ngồi bên cạnh cúi đầu, anh ta muốn cười nhưng phải nhịn lại, nếu nhìn kĩ khuôn mặt đen của anh ta bây giờ chắc chắn đã nhịn đỏ cả mặt.
Tiếp theo đó, Giang Cung Tuấn cũng không nói thêm gì cả, chỉ cùng nữ vương nói một ít chuyện lớn về đất nước, đối với chuyện riêng, chuyện gia đình, anh trực tiếp bỏ qua..
Một bữa cơm ăn mấy tiếng mới xong.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, nữ vương cho người sắp xếp chỗ ở cho Giang Cung Tuấn cùng với Ngô Huy trong tòa thành..
Sắp xếp phòng xong xuôi, cuối cùng Giang Cung Tuấn cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh gỡ mũ ra, cũng cởϊ áσ choàng chiến đấu bên ngoài ra tùy ý để ở trên bàn.
“Cốc cốc cốc”. Bên ngoài có tiếng người gõ cửa. “Vào đi.”
Cửa phòng được đẩy ra, Ngô Huy tiến đến. Vừa bước vào phòng, Ngô Huy liền cười ngặt nghẽo.
“Boss ơi, boss đẹp trai quá mà, đến cả công chúa của nước Đại Ưng cũng bị anh làm cho mê mệt”.
Giang Cung Tuấn xoa mắt: “Nói tiếng người” “Boss à, tiếp theo chúng ta phải làm gì?” Ngô Huy nghiêm túc trở lại. Giang Cung Tuấn ngồi xuống, lấy một điếu thuốc ra đưa cho Ngô Huy. Ngô Huy nhận lấy rồi ngồi xuống.
Giang Cung Tuấn mở di động, rồi mở đến bản đồ trong di động, không ngừng thu nhỏ lại, ngón tay chạm vào một điểm trên bản đồ, chính là nơi Khai Hiểu Đình bị người khác bắt, nói: “Khai Hiểu Minh bị bắt gần nơi này, nó không thuộc về nước Đại Ưng, mà là một quốc gia bé nhỏ nằm bên cạnh nước Đại Ung, cách nơi này khoảng hơn tám trăm km, trước tiên chúng ta cứ ở đây một ngày đã, ngày mai sẽ tìm cớ đến địa điểm này tuần tra”.
“Được.” Ngô Huy gật đầu.
Ngón tay Giang Cung Tuấn gõ vào mặt bàn, nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng ta mới đến, không quen bất kỳ ai ở đây, muốn tìm hiểu xem Khai Hiểu Đình bị người nào bắt được, quá trình bị bắt xảy ra thế nào, bây giờ còn sống hay đã chết, nếu vẫn còn sống, người đang ở đâu. Chúng ta phải lợi dụng các mạng lưới tình báo”.
Ngô Huy nói: “Ngài cũng nói, chúng ta mới tới đây, còn không quen ai cả, chúng ta phải tìm mạng lưới tình báo ở đâu đây, chẳng lẽ lại nói với nữ vương, để nữ vương dùng mạng lưới tình báo của hoàng gia Đại Ưng tìm hiểu giúp chúng ta sao?”
Giang Cung Tuấn hơi vẫy tay, nói: “Tạm thời không làm phiền đến nữ vương, tôi gọi điện hỏi xem.”
Giang Cung Tuấn giơ tay lấy điện thoại, anh gọi cho Độc Bộ Vân ở thủ đô.
Một lúc sau liền có người nghe máy, bên trong truyền đến giọng nói oán hận của Độc Bộ Vân: “Boss Giang, anh định làm gì thế này, anh để tôi đưa người đến thủ đô Đại Lan xong lại tự mình chạy đến nước Đại Ưng” Giang Cung Tuấn nói: “Tôi có chuyện khác đây, hỏi anh một chuyện nhé, ở nước Đại Ưng, có thể lực mạng lưới tình báo ngầm lớn vô cùng không?”
“Có đấy, đương nhiên có rồi, bất kỳ đất nước nào ở trên cái thế giới này đều tồn tại thế lực ngầm cũng như tồn tại mạng lưới tình báo ngầm hết.”
“Cho tôi cách thức liên hệ đi” “Để tôi sắp xếp một nơi cho boss gặp mặt với boss của nước Đại Ưng”.
“Được, anh đi sắp xếp đi, chuẩn bị xong xuôi rồi báo cho tôi.”
Giang Cung Tuấn cùng với người sáng lập ra thế lực đen gọi xong cuộc nói chuyện đơn giản liền cúp điện thoại, nhìn sang Ngô Huy, anh khôi phục vẻ mặt, cười nói: “Xong rồi, bây giờ chúng ta cứ nghỉ ngơi thật tốt đã, sau đó nghĩ xem kiếm cớ gì để rời đi một vài ngày.”
“Được, nghe theo boss hết” Ngô Huy không có ý kiến gì, “Nghỉ ngơi đi.” Ngồi máy bay mấy giờ lận, Giang Cung Tuấn cũng hơi mệt rồi.
Sau khi bàn luận đơn giản cùng với Ngô Huy, hai người nghỉ ngơi tại tòa thành trong hai ngày.
Lúc này, ở Đại Ưng, trong một tòa thành khác. Y Tòa thành này có tên là Khải Long. Đây là khu vực của nhà họ Khải.
Nhà họ Khải là gia tộc quyền quý nhất của nước Đại Ưng, gia tộc này vẫn luôn bảo vệ cho Đại Ưng, hầu như tất cả mọi người trong gia tộc này đều là kỵ sĩ.
“Thật sao?” Trong đại sảnh của tòa thành.
Một ông già nghe xong lời nói của Khải An, không khỏi nhíu mày: “Người đàn ông đến từ Đại Lan chỉ cần dùng hai ngón tay liền kẹp lấy kiếm của con, sau đó bẻ gãy kiếm của con sao?”
“Đúng vậy, ông nội, ông phải xả giận cho con” Khải An mang khuôn mặt như đưa đám, nói: “Long Vương Giang Cung Tuấn đến từ nước Đại Lan này cực kỳ ngông cuồng, không dạy dỗ cho anh ta một bài học, anh ta lại thực sự cho rằng nước Đại Ưng chúng ta không có người tài giỏi”
Ông già chìm trong suy nghĩ. Khải An cũng là kỵ sĩ hoàng kim, mà Giang Cung Tuấn lại có thể dễ dàng kẹp được kiểm, còn bẻ gãy kiếm, thực lực này nhất định hơn kỵ sĩ hoàng kim rất rất nhiều lần.
Trong lòng ông ta thầm tính toán.
Long vương đến từ Đại Lan thực lực có lẽ tương đương với kỵ sĩ thánh.
Kỵ sĩ cũng có phân cấp riêng biệt.
Theo thứ tự là Kỵ sĩ Thanh đồng, kỵ sĩ Bạc trắng, kỵ sĩ Hoàng kim, kỵ sĩ Thánh, kỵ sĩ Thần.
Thanh đồng là cấp thấp nhất, còn thần là cao nhất.
Cân nhắc xong thực lực của Giang Cung Tuấn, ông già hơi gầy tay, nói: “Còn chưa đến ba mươi tuổi, cho dùng mạnh mẽ thì thế nào, người như vậy không đáng để người lợi hại nhất ra tay, học tập anh ta, con cũng phải cố gắng chăm chỉ luyện tập, nâng cao thực lực của mình.”
“Nhưng mà, ông nội, hiện tại nữ vương đang nhìn anh ta với một con mắt khác, còn định để cho công chúa Anh gả cho anh ta” Khuôn mặt Khải An là sự không cam lòng.
“A.”
Ông già cười cười nói: “Nữ vương thôi mà, nếu nhà họ Khải muốn, có thể đổi nữ vương này bất cứ lúc nào.
Ông già này là tộc trưởng của nhà họ Khải, tên là Khải Tâm. Nhà họ Khải nắm trong tay quân đoàn kỵ sĩ của nước Đại Ưng. Ngoài ra còn nắm một nửa số tài sản của nước Đại Ưng. Đại Ưng, nói là của nhà họ Khải bọn họ cũng hợp tình hợp lý. “Được rồi, lui đi.” “Vâng.” Khải An không dám nói gì nữa, xoay người rời khỏi. Còn ông già ngồi trên chiếc ghế, bắt đầu chìm dần vào suy nghĩ.
Nhìn qua ông ta đã già lắm rồi, mang dáng vẻ của một người tám mươi tuổi, mặc quần áo lộng lẫy, hai mắt ông ta trống rỗng giống như mắt của người chết vậy.
Chỉ là một Giang Cung Tuấn nhỏ nhoi ông ta hoàn toàn không để vào mắt.
Ông ta là đang lo lắng về các võ giả khác ở nước Đại Lan.
Thời điểm cuối cùng mà ông ta chiến đấu với quân Đại Lan hơn trăm năm trước, ông ta tự mình dẫn theo đội kỵ sĩ thần bí nhất của nước Đại Ưng đến Đại Lan, vậy mà quân đoàn kỵ sĩ của ông ta bị các võ giả trong quân đội của Đại Lan đánh cho tan rã.
Thời điểm cuối trận chiến, ông ta có đánh nhau với một cao thủ võ giả. Lần đánh nhau này, ông ta bị đối thủ nghiền áp, không so lại nổi. Trăm năm trước ông ta đã là kỵ sĩ Thánh. Lần chiến bại đó vẫn canh cánh trong lòng ông ta. Sau khi trở về nước Đại Ưng, ông ta bắt đầu cố hết sức luyện võ, hiện giờ đã qua trăm năm rồi, ông ta đã trở thành kỵ sĩ Thần từ lâu.
Ông ta chờ mong có một ngày có thể đánh nhau với võ giả có cấp độ cao nhất, rửa sạch nỗi nhục trăm năm trước bị đánh bại.