Giang Cung Tuấn thực sự không thể chấp nhận được cảnh tượng như vậy. Đây là kỷ nguyên hòa bình, mọi người đều bình đẳng, chẳng ai thua kéo ai.
Anh đứng thẳng dậy, cầm theo điều thuốc mở cửa bước ra ban công, đứng trên ban công, nhìn ra thế giới xa xăm trắng mịt mù kia.
Hai chị em đó nhìn thấy Giang Cung Tuấn dường như thật sự không có chút hứng thú gì với nữ sắc, cũng chỉ đành khoác áo vào. “Thiên soái…”
Giang Cung Tuấn vừa nhìn đất trời mịt mù vừa suy nghĩ, tiếng kêu giữa chừng cắt đứt mạch suy nghĩ của anh. Lúc này, Giang Cung Tuấn mới hồi thần lại, nhìn hai người đang đi ra đi.
Hai người trông giống hệt nhau, chiều cao giống nhau, quần áo cũng giống nhau, giống như được tạc ra từ một khuôn vậy.
Anh nói: “Không cần làm gì cả, các người yên tâm, khoảng thời gian tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ an toàn cho các người.” “Um.”
Hai người đồng thời gật đầu, cảm kích nói: “Cảm ơn thiên soái.”
Giang Cung Tuấn lúc này mới thở phào một hơi, bước vào phòng.
Hai người kia cũng bước theo vào.
Giang Cung Tuấn ngồi trên sô pha, hai người đứng sang một bên. “Thiên soái, tôi là Ngọc Kiều, đây là em gái của tôi
Nguyệt Kiều.” “Ừm.” Giang Cung Tuấn gật đầu.
Mấy ngày nay Giang Cung Tuấn đều chẳng được ngủ yên, anh cũng có hơi buồn ngủ, bèn căn dặn: “Các người ở trong phòng đợi đừng đi lung tung, tôi có hơi mệt, đi ngủ một lát đã.”
Ngọc Kiều và Nguyệt Kiều nhìn nhau một lát, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Giang Cung Tuấn đi tới giường rồi ngả lưng nằm xuống.
Còn hai người Ngọc Kiều và Nguyệt Kiều thì ngồi trên sopha, bọn họ cũng sợ làm phiền đến Giang Cung Tuấn, nên không dám nói chuyện.
Giang Cung Tuấn chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Khi tỉnh dậy, thì trời đã tối rồi.
Anh ngồi dậy xoa xoa thái dương.
Còn chưa kịp phản ứng lại, nước rửa mặt đã được dâng đến tận nơi, cũng không biết là Ngọc Kiều hay là Nguyệt Kiều lấy khăn đến cho Giang Cung Tuấn rửa mặt.
Giang Cung Tuấn cũng không từ chối.
Sau khi rửa xong. “Thiên soái, thủ lĩnh căn dặn, sau khi anh tỉnh dậy, thì xuống nhà dùng bữa, bữa tối thịnh soạn đã được chuẩn bị xong. “Ừm, tôi biết rồi.” Giang Cung Tuần gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài cửa, bước xuống lâu.
Vừa tới đại sảnh lầu một, Âu Dương Lãng cười hỏi: “Cậu Giang, thế nào rồi, vẫn hài lòng chứ?”
Giang Cung Tuần nhìn sang Ngọc Kiều và Nguyệt Kiều đi theo phía sau mình, sau đó gật đầu, nói: “Ừm, hài lòng, cũng không tệ.”
Thế thì mới phải chứ, nào, mời ngồi.” Âu Dương Lãng khách sao mời Giang Cung Tuấn đến ngôi.
Giang Cung Tuấn ngồi xuống.
Ngọc Kiều và Nguyệt Kiều cũng lập tức đi tới, một trái một phải ngồi xuống bên cạnh anh, cả hai đều ôm lấy cánh tay anh, cả người như sắp sà vào lòng anh.
Mùi nước hoa trên người hai người họ rất thơm, khiến Giang Cung Tuấn thư thái dễ chịu.
Giang Cung Tuấn cũng lo lắng Âu Dương Lãng sẽ làm khó hai người này, nên anh cũng không hề tỏ thái độ từ chối.
Anh nhìn Âu Dương Lãng đang ngồi đối diện hỏi: “Ông cho tôi uống rốt cuộc là loại thuốc gì, tại sao đến bây giờ tôi chẳng có một chút phản ứng gì?”
Âu Dương Lãng nói: “Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, đây là thuốc độc độc môn của nhà họ Âu Dương chúng tôi, không có phát tác nhanh như thế đâu, phải cần thêm một khoảng thời gian nữa, lúc chưa phát tác cơ thể sẽ không có gì bất thường, một khi phát tác, sẽ sống không bằng chết, chỉ cần chúng ta hợp tác cho thật tốt, tôi đảm bảo cậu sẽ không có chuyện gì.”
Giang Cung Tuấn điềm tĩnh hỏi: “Nói đi, tiếp theo đây tôi phải làm gì?” “Chẳng phải đã nói với cậu rồi sao, trên đường đến phải Thiên Sơn, gặp phải các cao thủ cường giả của các đại mòn phải, các đại gia tộc, có thể gϊếŧ được thì cứ gϊếŧ, không gϊếŧ được cũng phải đánh bọn họ bị thương” “Ông xem trọng tôi quá rồi, môn phái cổ võ của Đoan Hùng nhiều như thế, gia tộc cổ võ cũng không ít, tôi vẫn chưa có cái sức mạnh khiêu chiến cả giới cổ võ của Đoan Hùng” “Cậu có.” Âu Dương Lãng nhìn Giang Cung Tuấn ca tụng: “Giang Cung Tuấn, tiềm lực của cậu rất lớn mạnh, năm nay vẫn chưa đến ba mươi, chỉ có sức mạnh như thế, mấy trăm năm nay, người có thể kề vai với cậu, cũng chỉ có Mộ Dung Xuân của trăm năm trước mà thôi, nhưng Mộ Dung Xuân cũng phải hơn bốn mươi mới bước vào thất cảnh, cậu chắc chắn có thể hơn hẳn, có thể vượt qua anh ta.”
Âu Dương Lãng nhắc đến Mộ Dung Xuân, Giang Cung Tuấn không khỏi hỏi: “Mộ Dung Xuân có phải vẫn còn sống, đại thủ lĩnh của Cổ Môn, có phải chính là Mộ Dung Xuân?”
Âu Dương Lãng mỉm cười, không trả lời câu hỏi này của Giang Cung Tuấn, mà chuyển chủ đề khác. “Giang Cung Tuấn, tôi tin tưởng cậu, tôi tin cậu gia nhập vào trận doanh của tôi, tài hoa và sức mạnh của cậu sẽ phát huy ra hết” “Được, tôi đồng ý với ông. Giang Cung Tuấn gật đầu. “Vậy mới đúng chứ.” Âu Dương Lãng mỉm cười nói: “Nào, uống.”
Nguyệt Kiều và Ngọc Kiều bên cạnh cũng bắt đầu rót rượu.
Bữa tiệc bắt đầu, nhưng Giang Cung Tuấn vẫn lặng yên ngồi ăn, chẳng nói gì thêm.
Sau khi ăn xong anh liền trở về phòng.
Ngọc Kiều và Nguyệt Kiều vẫn luôn đi theo anh.
Ở tầng dưới.
Một người đàn ông trung niên hỏi: “Lão đại, Giang Cung Tuấn thực sự đáng tin cậy sao?”
Âu Dương Lãng cũng chìm vào suy nghĩ, một lúc sau mới nói: “Cậu ta vì cứu người mà gϊếŧ chưởng môn phái Thiên Sơn Trần Phi Hùng, tôi bố trí người vào phái Thiên Sơn, trong trận chiến phái Thiên Sơn, cả trưởng lão và đệ tử đều nhìn thấy “Bây giờ, cậu ta đã uống thuốc độc của tôi, cậu ta muốn sống thì phải làm việc cho tôi, bây giờ chắc chắn cậu ta không đáng tin, nhưng có thuốc độc ràng buộc, thế thì đáng tin rồi, đợi cậu ta giúp tôi làm xong mấy chuyện đó, tôi mới có thể thật sự tin tưởng cậu ta.
Trong phòng, Giang Cung Tuấn ngồi trên sô pha, Ngọc
Kiều và Nguyệt Kiều cũng sợ Giang Cung Tuấn buồn chán, nên nhảy múa cho anh xem. Người đẹp, thế múa cũng đẹp, nhưng Giang Cung
Tuấn không có tâm trạng để thưởng thức. “Được rồi, dừng lại đi. Giang Cung Tuấn bảo hai người đang nhảy múa dừng lại.
Lúc này hai người mới dừng lại, bước tới ngồi xuống bên cạnh Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn dịch người đi một chút, chỉ vào trên giường lớn nói: “Tối rồi, các cô đi ngủ đi, ban ngày tôi đã ngủ một giấc, không buồn ngủ lắm, tôi đi tu luyện một lát, khi nào buồn ngủ thì nằm trên sopha cũng được” “Um.”
Hai người cũng không dám cãi lời anh, bước tới giường nằm xuống.
Còn Giang Cung Tuấn thì ngồi xếp bằng trên sô pha bắt đầu luyện công.
Anh vẫn luôn chú ý đến hai người kia, cảm thấy sau khi họ đã ngủ, các ngón tay của anh lập tức uốn cong, hai luồn sức mạnh bắt đầu bắn ra.
Ngọc Kiều và Nguyệt Kiều trong phút chốc bị anh điểm huyệt.
Giang Cung Tuấn mở cửa đi ra ban công.
Mặc dù là ban đêm, nhưng xung quanh đều là tuyết, trên bầu trời cũng có những bông tuyết bay lơ lửng, không khác ban ngày là mấy.
Anh đưa mắt nhìn chung quanh, mới phát hiện không có ai.
Anh nhảy lên, bỗng chốc xuất hiện trên nóc tầng ba, sau đó lại nhảy lên, rồi xuất hiện cách đó mấy chục mét, chỉ vài hơi thở, lập tức biến mấy khỏi khu vực này.
Cách biệt thự này vài km, có một người đang đứng trong tuyết.
Người này mặc một chiếc áo khoác lông màu đen có
Giang Cung Tuấn xuất hiện ở đây, nhìn về phía người “Thế nào rồi?” Người này nói, nhưng chẳng quay đầu mũ. này. lại nhìn.
Giang Cung Tuấn nói: “Tôi đã uống độc dược của Âu Dương Lãng, bây giờ tạm thời bị ông ta khống chế, Âu
Dương Lãng bảo tôi trên đường tới phái Thiên Sơn ngăn cản cường giả của các đại môn phái và các gia tộc lớn, có thể gϊếŧ thì gϊếŧ, không thể gϊếŧ thì đánh cho trọng thương, đến bây giờ, tôi vẫn không biết mục đích thật sự của bọn họ bày ra đại hội Thiên Sơn làm gì, tôi cảm thấy, chắc chắn không phải là vì chức minh chủ đơn giản như thế.” “Ừm.” Người mặc đồ đen gật đầu. “Trước tiên cậu đi thông báo cho cao thủ của các môn phái, bảo bọn họ phối hợp với tôi diễn một vở kịch, nhưng, phải thông báo cho những người đáng tin cậy, trong các đại môn phái và gia tộc đó, chắc chắn có không ít người là người của Cổ Môn, tôi không muốn bị bại lộ trước, như thế thì không còn gì để chơi nữa.” “Tôi biết rồi.”
Người mặc áo đen gật đầu, sau đó thân hình khẽ động, ngay lập tức xuất hiện cách đó vài chục mét, dường như chỉ trong chốc lát, đã biết mất khỏi tầm mắt của Giang Cung Tuấn.
Sau đó Giang Cung Tuấn mới quay về.