*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Trương Nghiên nhận ra Giang Cung Tuấn đã liên tục tự sướиɠ mấy chục tấm hình với Giang Cung Tuấn. Một tấm cuối cùng càng kỳ quái hơn, cả người cô ta đều treo trên người Giang Cung Tuấn, muốn mập mờ cỡ nào có mập mờ cỡ đó.
“Đúng rồi.”
Sau khi chụp ảnh xong cô ta mới nghĩ tới, hỏi: “Đúng rồi, anh tìm tôi có việc gì sao?”
“Là vì chuyện của anh trai cô.”
Giang Cung Tuấn rất tự trách, rất áy náy.
Mấy ngày nay, anh vẫn luôn đi tìm người nhà của các chiến hữu đã hi sinh trong nhiệm vụ bẩm rõ tình huống, chỉ cần người nhà có đề xuất yêu cầu, trên cơ bản anh đều đồng ý.
“Tìm một chỗ ngồi nói chuyện đi.”
“Được” Trương Nghiên cũng không cự tuyệt mà gật đầu.
Mấy người cùng rời đi.
Phụ cận Ngũ Trung có một quán trà.
Trong một căn phòng trang nhã.
Giang Cung Tuấn nói rõ những chuyện đã xảy ra vào thời gian trước cho Trương Nghiên.
“Anh cô vì tôi nên mới chết, tôi tới tìm cô là muốn xem tôi có thể giúp gì được cho cô không.”
“Ôi”
Trương Nghiên thở dài một hơi.
“Anh trai tôi từ nhỏ đã rất khổ. Còn chưa tốt nghiệp trung học cơ sở đã phải ra ngoài làm việc, sau đó lại đi lính. Mấy năm nay anh ấy rất ít khi trở về, tôi cũng rất ít khi nhìn thấy anh ấy. Lần cuối cùng chúng tôi gặp gỡ là vào hơn nửa năm trước.”
Lúc đầu sau khi biết tin anh trai tôi tử chiến, cô ta còn rất đau lòng, vài ngày không ăn cơm.
Chẳng qua hiện tại cô ta đã có thể thoát khỏi buồn thương.
Lúc này cô ta càng nhiều hơn là cảm thán.
Cảm thán mệnh vận không công bằng.
“Có cần trợ giúp gì không?” Giang Cung Tuấn tự trách nói: “Cô là em gái của Phi Long cũng chính là em gái tôi, từ nay về sau tôi sẽ chăm sóc cô, có gì cần giúp đỡ cô cứ mở miệng, tôi sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn cô.”
Trương Nghiên cũng không trách Giang Cung Tuấn.
Mặc dù cô ta không phải quân nhân.
Nhưng lúc anh trai cô ta trở lại thường xuyên nói với cô ta, thân là quân nhân đã sớm chuẩn bị hi sinh vì nước.
Mà người gϊếŧ anh trai cô ta cũng không phải Giang Cung Tuấn, là người do Thiên Tử phái tới.
Hiện tại Thiên Tử cũng đã đền tội.
“Không cần trợ giúp gì cả, tiền bồi thường quốc gia cho tôi đã đủ để tôi sống đến khi tốt nghiệp đại học.” Cô ta khế lắc đầu.
“Như vậy đi, cô đưa số tài khoản của cô cho tôi, tôi chuyển ba mươi tỷ cho cô, coi như đây là chút bồi thường tôi gửi thêm cho cô.”
Trương Nghiên vội vàng vươn tay ra hiệu không cần, nói: “Quên đi, không cần.”Thế nhưng mới vừa đứng lên, Trương Nghiên đã đi đột nhiên vội vàng chạy trở về, núp phía sau Giang Cung Tuấn.
Ngay sau đó, một tiếng mắng to truyền đến: “Xem cô trốn đi đâu.”
Theo giọng nói truyền đến, một người thanh niên trẻ tuổi đi vào.
Anh ta là Đổng Hoàng đã bị Giang Cung Tuấn đánh trước kia.
Đi theo phía sau anh ta còn có mấy người đàn ông thân thể vạm vỡ.
Đây là vệ sĩ nhà họ Hiểu.
Sau khi anh ta bị đánh đã lập tức gọi điện thoại về kêu người.
Vệ sĩ nhà anh ta đều là hảo thủ có thể một đánh mười mấy.
Cho dù Giang Cung Tuấn có giỏi đánh đấm hơn nữa, nhưng lần này anh ta nhất định phải đánh tới Giang Cung Tuấn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Việc này còn phải gọi cha Đổng Hoàng tới.
Trước khi xuống máy bay anh đã nghe Lâm Đại Vệ nói, đám phú hào thành phố Thâm Tô đều đang đứng bên ngoài sân bay chờ gặp anh.
Chỉ là hiện tại anh không có số điện thoại của Lâm Đại Vệ.
Anh bình tĩnh lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương đang ở thành phố Tử Đằng, hỏi Tiêu Dao Vương lấy số điện thoại của Lâm Đại Vệ.
Đổng Hoàng nghe xong lại bày ra vẻ mặt hung ác măng: “Hôm nay mày có gọi ai tới cũng vô dụng, đánh cho tao.”
Theo anh ta ra lệnh một tiếng, mấy người đàn ông cường tráng lập tức ôm đầu quyền đi về phía Giang Cung Tuấn.
“Anh Giang, đánh, đánh ngã bọn họ đi.”
Trương Nghiên chỉ e thiên hạ không loạn, cô †a trốn sau lưng Giang Cung Tuấn, ý vị mở miệng.
Trông bộ dáng hiện tại của cô ta và bộ dáng cô gái hiểu chuyện trước đó cứ như hai người khác nhau, hiện tại cô ta như một thiếu nữ phản nghịch, tương phản này cũng quá lớn.
Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn mấy người đàn ông cường tráng.
Trong chớp nhoáng này, một người đàn ông cường trắng đấm thẳng lên người Giang Cung Tuấn, gầm lên: “Tên khốn, mau quỳ xuống xin lỗi cậu chủ…”
Giang Cung Tuấn đưa tay dễ dàng đỡ lấy, nhẹ nhàng dùng sức.
Người đàn ông cường tráng này lập tức bị đẩy ra ngoài.
Ngay sau đó anh lại ra tay.
Lại có mấy người đàn ông cường tráng bị đánh ngã.
Ở đây khá gần trường học, trong quán trà có không ít học sinh đang nghỉ ngơi. Thấy có đánh nhau, đám học sinh này đều lùi ra rất xa.
Đổng Hoàng thấy vệ sĩ nhà mình bị đánh té trên mặt đất cũng có chút sợ hãi, thân thể hơi lùi lại, “Mày, mày đừng tới đây.”
Giang Cung Tuấn bước từng bước một tới.
Đổng Hoàng không ngừng lui về phía sau, lui ra khỏi căn phòng.
Mãi tới khi thân thể anh ta đập lên bàn sảnh lớn mới ngã xuống đất.
Giang Cung Tuấn đi tới kéo lấy một băng ghế ngồi xuống. Anh lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Đại Vệ, dùng giọng ra lệnh hỏi: “Có phải thành phố Thâm Tô có một nhà họ Hiểu?”
“Vâng, vâng Lâm Đại Vệ nhận được điện thoại của Giang Cung Tuấn, vẻ mặt kích động nói: “Long Vương, anh muốn gặp Đổng Đông Phong sao?”
“Báo tin cho Đổng Đông Phong, lập tức tới quán trà gần Ngũ Trung, cứ nói con trai của ông ta đã gây chuyện.”
Lâm Đại Vệ kinh hãi, đờ ra tận mấy giây sau ông ta mới nói ngay: “Vâng, tôi lập tức đi báo tin.”
Đổng Hoàng đã bò từ dưới đất dậy. Anh ta nhìn Giang Cung Tuấn, cười ha ha nói: “Gọi ba tao? Tên khốn, mày có biết ba tao là người nào không? Ông ấy là một trong mười người giàu có nhất thành phố Thâm Tô. Mày chỉ gọi một cuộc điện thoại đã có thể gọi cha tao tới?”
Giang Cung Tuấn cười nhạt một tiếng.
Anh cũng lười nhiều lời với tên nhóc Đổng Hoàng chưa mọc đủ lông này.
Vẫn nên chờ Đổng Đông Phong đến lại nói chuyện với Đổng Đông Phong thì hơn.
Trương Nghiên lấy điện thoại di động ra quay lại tình cảnh lúc này, sau đó mới đi trở về bên cạnh Giang Cung Tuấn, vừa cười vừa nói: “Anh Giang, tên này không chuyện ác nào không làm.
Lần này anh phải trừng phạt anh ta tới nơi tới chốn.
Giang Cung Tuấn vừa cười vừa nói: “Yên tâm đi, anh ta nhất định sẽ bị trừng phạt”
“Ha hai”
Đổng Hoàng cười to một tiếng, cũng kéo một băng ghế qua ngồi xuống, “Tao cũng muốn nhìn xem hôm nay mày định khiến tao bị trừng phạt kiểu gì.”
Bốn phía có không ít người vây quanh.
Thậm chí còn có ông chủ quán trà này.
Chẳng qua sau khi ông chủ nhận ra Đổng Hoàng là phú nhị đại nổi danh, cũng không dám nhiều lời, chỉ ru sầu đứng ở đàng xa, trong lòng căng thẳng khẩn cầu bọn họ không nên đánh nhau trong tiệm của ông ta. Tiệm của ông ta mới được sửa chữa xong, nếu bị đập nát ông ta lại phải bỏ tiền ra trùng tu lần nữa.